Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 195

Xưa kia hầu hạ tiểu thư trong nhà địa chủ, cô ta cũng là làm việc trong nhà lớn, bình thường ngay cả áo quần cũng không cần giặt. Bảo cô ta ra đồng làm việc nhà nông? Hơn nữa sau khi về quê, không chỉ phải làm việc nhà nông mà còn phải bị bà cụ chèn ép. Ở trong thành phố tuy cũng phải làm việc nhà, nhưng dù sao thì cô ta cũng là kiểu nói một là một, quản lý cả cái nhà. Giờ mà về thì sẽ phải bị bà ta sai khiến.
Thế này không phải là còn không bằng hầu hạ thiên kim tiểu thư sao.
Hơn nữa, cô ta là vợ của chủ nhiệm mà, nếu để những người miệng rộng ở hầm mỏ, nhất là người kiểu như chị dâu Tiêu biết được chuyện này, sau này cô ta còn mặt mũi đâu mà sống ở hầm mỏ nữa chứ. Vả lại, điều khiến Lý Tĩnh còn sợ hơn cả là, giờ về thì sau này cô ta muốn về thành phố lại sẽ muôn vàn khó khăn. Hộ khẩu cô ta vốn là ở nông thôn, nếu bà cụ chèn ép không cho ta về lại thành phố thì có thể nửa đời sau này của cô ta sẽ phải ở lại thôn.
Nghĩ đến khả năng này là lưng cô ta ướt đẫm mồ hôi.
Đừng nói bản thân Lý Tĩnh không vui, Hứa Kiến Sinh cũng có chút không vui. Nào có tên đàn ông nào không muốn vợ mình ở bên hầu hạ mình chứ. "Mẹ, Lý Tĩnh mà về thì đám trẻ làm sao, con cũng không có thời gian chăm sóc bọn nó. Trong nhà không thể thiếu người mẹ à." Chuyện có liên quan đến mình thì Hứa Kiến Sinh vẫn có thể tìm được lý do.
Lý Tĩnh vừa nghe thế, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, mẹ à, đây không chỉ vì con, mà cũng là nghĩ cho mấy đứa cháu nữa."
Cô ta lập tức nhìn về phía mấy đứa trẻ, nhưng đám trẻ không ai nhìn cô ta cả. Mấy đứa trẻ cũng mới biết được chuyện hộ khẩu của Lý Tĩnh đã thất bại, thế có nghĩa là bọn chúng sau này cũng không thể chuyển hộ khẩu vào trong thành phố nữa.
Lưu Xảo thấy bà cụ xụ mặt, lại thấy bộ dạng đáng thương của Lý Tĩnh, thế là cô ta dàn xếp: "Mẹ, con thấy hay là thế này. Bình thường để chị dâu ở thành phố chăm sóc anh cả và đám trẻ. Đợi đến lúc mùa vụ đồng áng bận rộn thì bảo chị dâu trở về giúp đỡ, kiếm chút công điểm. Đến lúc đó thì kiểu nào cũng có thể đến tìm Hứa Căn Sinh đòi lương thực của 'sáu người' rồi ạ."
Cô ta nói xong thì nhắc nhở Hứa Kiến Bình, Hứa Kiến Bình thấy vợ nói thế rồi, cũng gật đầu nói: "Con thấy chuyện này được đấy ạ."
Lý Tĩnh nghe thấy lời này thì sắc mặt khó coi như gan lợi. Nhưng nghĩ lại, tuy ngày mùa phải về làm việc nhà nông, nhưng rốt cuộc thì cũng không cần phải ở lại luôn trong thôn.
Bà Hứa vốn dĩ muốn để Lý Tĩnh trở về, cân nhắc kỹ càng, nghĩ đến cháu trai, thế là suy nghĩ này cũng thôi.
Cháu trai ở trong thành phố vẫn phải có người hầu hạ. Chung quy cũng không thể để mấy đứa nó tự mình giặt đồ được đúng không. Bà ta lại nhìn về phía Hứa Hồng. Hứa Hồng sửng sốt, giật này mình: "Bà nội, con sắp thi trung học phổ thông rồi, con nghe người trong thành phố nói, chỉ cần chúng ta thi được trung học phổ thông thì sau này có thể học đại học, sinh viên ra trường sẽ là cán bộ. Sau này con làm cán bộ rồi thì nhất định sẽ khiến thành phần của bà nội tốt hơn, giành lấy vẻ vang cho bà nội ạ."
Bà Hứa nghe vậy thì trong lòng cảm thấy dễ chịu. Đứa cháu gái lớn này của mình không có gì để chê, từ nhỏ đã mồm mép lanh lợi, đầu óc sáng sủa, hơn nữa trông còn xinh đẹp. Nếu sau này có thể trở thành sinh viên đại học thì đúng là hơn hẳn người bình thường, sau này không chừng còn có thể tìm được một nhà chồng là lãnh đạo.
Đứa trẻ thế này mà ở lại thôn đúng là đáng tiếc, vẫn là nên để nó tiếp tục đi học, sau này có triển vọng thì nhà ông Hứa bọn họ mới có thể thơm lây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận