Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 314

Bọn họ đi nghe ngóng thì biết món đồ này không dễ mua. Anh Tùng cầm theo nhiều ngoại tệ như vậy mà cũng không mua được, nếu không thì cũng không cần trêu ghẹo con gái nhà người ta như thế này.
"Thằng nhóc biến đi, sau này đừng để anh mày làm loại chuyện này làm nữa. Nếu không vì làm bà cụ vui thì thì còn lâu anh mới thèm lo." Quan trọng là rất mất mặt, nếu không phải cậu ta mặt dày, thì cô gái đó cũng không thèm bán đâu. Xấu hổ quá, không thể để mấy đứa này biết được.
Đưa thỏi son cho đầu đinh: "Màu hồng tặng em cậu, thỏi đỏ đậm tặng cho bà cụ nhà các cậu."
Đầu đinh vui vẻ nhận lấy: "Anh à, bên phía dì..."
"Kệ bà ấy đi, bà ấy cũng không thèm."
Khuôn mặt thanh tú của cậu ta lập tức trở nên vô cùng dữ tợn khiến những người khác không dám nói nữa. Chuyện của anh Tùng và dì đúng là có chút không thể nói rõ được. Một cậu thanh niên nhỏ hơn nói: "Tặng đi, chúng ta ra ngoài lâu như vậy, có phải nên về rồi không, chốc nữa trường học chắc chắn sẽ tìm chúng ta, nếu mà để cho cha mẹ biết được thì sẽ lại ăn đòn mất."
Mấy người lớn trong nhà chẳng có ai hiền cả.
Tóc vuốt ngược nói: "Anh không về đâu, anh định đi tìm anh của anh, các cậu về trước đi, với lại, tuyệt đối đừng nói với người nhà là anh đi đâu không là anh quạu các cậu đó."
Cậu ta đã nói như vậy rồi thì ai dám nói ra nữa.
Hứa Nam Nam về đến nhà khách thì cũng có thông báo của Taobao đến, "trợ lý" mới nhận chức của cô đã giúp cô đặt làm những linh kiện kim khí đó, bảo phải đợi ba ngày. Hứa Nam Nam tính toán thời gian, vừa đúng lúc lên đường quay về nhà.
Ra ngoài cũng lâu rồi, nên về nhà thôi.
Buổi tối, cô lại lấy bảo vật gia truyền ra đùa nghịch một lúc, càng nhìn lại càng thấy đẹp, đáng tiếc là phải mất một thời gian rất lâu sau này mới có thể đeo được. Buổi sáng, cô thức dậy và thu dọn đồ đạc, trả phòng, nghĩ rằng mình khó lắm mới đến Thượng Hải được một lần, Hứa Nam Nam lại đến trạm thu hồi đồ phế thải, lần này cô mua được mấy bức tranh chữ.
Chị gái mặc đồ xanh nói: "Hôm đó thấy cô và dì Kiều kiều nói chuyện với nhau, hai người nói gì vậy? Có phải dì ấy vẫn muốn bán vật liệu cho cô không, tôi nói cô nghe này, muốn mua thì phải mua vật liệu tốt. Ví dụ như là ngọc này, vàng này, những thứ đấy mới đáng tiền."
Hứa Nam Nam cười, bình tĩnh nói: "Bà ấy làm gì có đồ tốt như vậy mà bán cho tôi, chỉ nói với tôi là vật liệu đó là đồ tốt, bảo tôi về làm thành ghế đẩu nhỏ, làm hộp gỗ thôi."
"Tôi đã nói mà, sao lại kéo cô ra để nói chuyện như thế chứ." Chị gái đồ xanh cười một cái rồi cũng không hỏi thêm nữa.
Ra khỏi trạm thu hồi đồ phế thải, Hứa Nam Nam mới thở phào nhẹ nhõm. Thời buổi này quả thực là không nên quá ngây thơ.
Ngẫm nghĩ, Hứa Nam Nam lại đi một vòng, mua một ít thuốc hạ sốt và thuốc cảm, lấy thuốc ra gói vào túi vải trắng rồi đánh dấu ở trên đó. Cô rẽ vào phố tây, bà dì đang quét rác ở phía trước, cậu bé đang ốm thì ngồi cách đó không xa.
Hứa Nam Nam cũng không chào hỏi gì, cô đi đến đặt túi vải vào tay đứa nhỏ đó, không nói lời nào quay người đi luôn.
Không lo nữa, có được một món đồ gia truyền, sau này xem như không ai nợ ai nữa.
Hứa Nam Nam cảm thấy con người mà đã xui xẻo rồi thì đúng thật là uống nước cũng sặc được. Vừa lên tàu, cô đang chuẩn bị khoan khoái nằm trên xe để vượt qua chuyến đi thì toa xe đột nhiên xuất hiện một tên tóc vuốt ngược.
Tóc vuốt ngược ném hành lý của mình lên giường tầng trên rồi nhanh nhẹn vươn tay trèo lên giường. Ngay lúc quay lại thì đối diện với ánh mắt của Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam sững sờ một giây, sau đó lập tức lật người nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận