Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 62

Dọc đường đi, Hứa Kiến Sinh cũng muốn trò chuyện với Hứa Nam Nam một chút, để cô biết được nỗi khổ của người lớn, sau này đừng làm loạn với người nhà, cũng đừng oán giận mẹ cô. Nhưng tiếc là vừa lên xe, Hứa Nam Nam đã ôm lấy Hứa Tiểu Mãn đi ngủ, hoàn toàn không thèm để ý đến người cha ruột là hắn ta. Mãi cho đến khi xuống xe, Hứa Kiến Sinh cũng chẳng có cơ hội nói được vài câu với Hứa Nam Nam.
“Đường này khó đi, sau này các con đừng chạy lung tung như trước nữa.” Lúc trèo đèo vượt núi, Hứa Kiến Sơn dặn dò hai đứa con. Mặc dù đã được giẫm ra một con đường đi, nhưng nếu như không cẩn thận thì cũng rất dễ bước hụt.
Hứa Nam Nam không để ý nói: “Ngày hôm đó lúc con và Tiểu Mãn đi con đường này, trời vẫn còn chưa sáng, chẳng phải vẫn đi được đấy sao?”
“Đứa nhỏ này, nguy hiểm như vậy, sau này không được liều lĩnh như vậy nữa.” Hứa Kiến Sinh nghĩ mà sợ nói. Nếu như bước hụt, vậy thật quá nguy hiểm.
Hứa Nam Nam nhìn hắn ta: “Đây không phải là liều lĩnh, mà đây là vì để sống.”
Nói rồi lại kéo Tiểu Mãn tự mình đi về phía trước.
Bước chân Hứa Kiến Sinh dừng lại một chốc, nhìn thấy bóng dáng ốm yếu của hai đứa con gái, trong lòng cứ cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn ta không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này. Lúc trước đón bọn trẻ trở về, hắn nghĩ hiện giờ cuộc sống cũng đã tốt hơn rồi, sẽ không còn khổ cực giống hắn ta hồi nhỏ nữa. Trong nhà chỉ có hai đứa trẻ, lại có nhiều người lớn như vậy, mặc dù ở quê không bằng trong thành thị, nhưng cũng không đến nỗi quá khổ cực. Hơn nữa bản thân hắn ta cũng là lớn lên ở dưới quê, chẳng phải cũng sống tốt đó sao, con của hắn ta đương nhiên cũng có thể lớn lên ở vùng quê.
Trước kia mấy đứa trẻ cũng không có oán trách gì trước mặt hắn ta mà, ngoan ngoãn nghe lời, cũng rất chăm chỉ. Bắt đầu từ khi nào, trong lòng đứa trẻ lại có lời oán giận.
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Trên đường đi, trong lòng Hứa Kiến Sinh tâm sự trùng trùng. Mãi cho đến khi vào trong thôn, nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào trong thôn, lúc này mới hồi thần lại.
Cha con ba người mới vừa vào trong thôn, đã nghe thấy có mấy người thét to đi nhanh lên. Hứa Kiến Sinh nhìn xem, là Hứa Đại Ngốc trong thôn, người này từ nhỏ đã ham ăn biếng làm, là nông dân nghèo cả ba đời, căn chính miêu hồng, ở trong thôn sống cũng rất thoải mái.

- Giải thích, Căn chính miêu hồng là để chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Hết giải thích.

Hứa Đại Ngốc cũng nhìn thấy hắn ta, đương nhiên chỉ là nhìn hắn ta một cái, rồi nhìn hai chị em Hứa Nam Nam.
“Yo, tao còn nói hai chị em mày đi đâu rồi, sao đến bây giờ mới trở về, hại Hứa Căn Sinh thật thê thảm.”
Hứa Đại Ngốc cong eo, đi về phía hai chị em Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam nghe vậy, hỏi: “Chú Căn Sinh bị làm sao?”
“Còn không phải là bà cụ nhà mày làm loạn sao, nói là Hứa Căn Sinh viết thư giới thiệu cho bọn mày, khiến cho bọn mày biến mất, hai ngày nay đều làm loạn ở nhà Căn Sinh. Ây da, hai ngày nay trong thôn rất náo nhiệt. Không nói chuyện với chúng mày nữa, tao phải đi nhanh thôi.”
Còn những lời như kêu Hứa Kiến Sinh mau trở về can ngăn, anh ta chẳng nói một câu nào. Nói có tác dụng gì sao? Tính tình Hứa Kiến Sinh như tượng đất, nhìn thấy mẹ hắn ta còn không phải là giống như chuột nhìn thấy mèo sao?
Trong lòng Hứa Đại Ngốc cười thầm.
Hứa Kiến Sinh không biết trong lòng gã ta nghĩ như vậy, nhưng vừa nghe thấy trong nhà gây lộn thì không khỏi có chút lo lắng. “Con nói đi, hai đứa các con…”
Có ý trách móc “đầu sỏ gây tội”, nhưng lời vừa đến bên miệng, lại có chút nói không thành lời. Dứt khoát xua tay: “Chúng ta mau đi thôi, mau đi bảo bà nội con đừng làm loạn nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận