Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 326

Không ngờ họ còn chưa đi thì người ta đã tìm đến tận cửa rồi.
Lý Kim Hoa hung dữ gõ cửa, vừa gõ cửa vừa ồn ào. Hàng xóm bên cạnh còn từ trong nhà ra để xem.
Vu Đông Lai tức đến đỏ mặt, mở cửa: "Lý Kim Hoa, cô còn có mặt mũi đến nhà chúng tôi sao, tôi chuẩn bị đến nhà các người đây."
"Tìm tôi làm gì, con trai tôi đâu?" Lý Kim Hoa bước vào nhà thì nhìn khắp nơi. Hôm nay con trai bà ta rời khỏi xưởng sớm để đến hầm mỏ đón Hứa Nam Nam tan làm, kết quả bà ta ở nhà đợi nửa ngày trời, cũng không đợi được ai. Trong lòng cảm thấy con trai bà ta đã bị Hứa Nam Nam hớp hồn, đến cả nhà cũng không về, chắc chắn là đang ở nhà ông Vu.
Thế này thì hỏng mất, chưa kết hôn đã báu thế này, vậy sau này kết hôn rồi, chẳng phải đến người mẹ này cũng không nhận sao. Thế nên bà ta mới vội vã đến tìm người.
Không quan tâm sự ngăn cản của Hứa Nam Nam, bà ta tìm khắp trong ngoài nhà mà cũng không thấy con trai mình đâu, bà ta mới vội vàng từ trong nhà ra tìm Hứa Nam Nam: "Con trai tôi đâu, Đổng Vũ nhà chúng tôi đâu?"
Hứa Nam Nam còn định tìm bà ta để nói rõ, thấy điệu bộ bà ta như vậy, thế là không muốn nói nữa, cố ý nói: "Con trai thím là ai, cháu có quen đâu. Làm sao cháu biết con trai thím đi đâu chứ."
"Lừa ai vậy, con trai tôi nói là đi đón cô tan làm, kết quả đến giờ vẫn chưa về nhà, chắc chắn là cô không để nó về nhà." Lý Kim Hoa không tin. Bình thường con trai bà ta rất nghe lời, mỗi ngày đều về nhà ăn cơm, chưa bao giờ không về muộn như vậy.
"Cháu cũng đâu có quen con trai thím, sao anh ta phải đón cháu tan làm thế?"
"Nó nói nhìn trúng cô rồi, muốn yêu đương với cô." Lý Kim Hoa dứt khoát nói ngay trước mặt mọi người.
Bên ngoài có người nghe thấy thế thì ai cũng không dám tin Hứa Nam Nam và con trai nhà Lý Kim Hoa yêu đương với nhau. Hai vợ chồng ông Vu cũng không thể hồ đồ như vậy được.
Vu Đông Lai nghe thấy Lý Kim Hoa nói thẳng ra như thế thì tức giận cầm cái chổi: "Lý Kim Hoa, cô đừng ở nhà chúng tôi nói linh tinh, với bộ dạng của con trai cô mà còn muốn yêu đương với Nam Nam nhà chúng tôi sao. Người mù cũng khinh thường cái thứ đó của nhà cô."
Lý Kim Hoa chống nạnh nói: "Con trai tôi không tốt chỗ nào, tốt xấu gì cũng là người thành phố, không hơn con bé nhà quê xuất thân từ nông thôn này sao."
Lời này đúng là không biết xấu hổ.
Bà Vu cũng tức đến đỏ cả mặt: "Cút ra ngoài, sau này đừng đến nhà chúng tôi nữa. Nếu không chúng tôi sẽ đến xưởng tìm lãnh đạo xưởng, xem có phải cán bộ xưởng đã nghỉ hưu như chúng tôi thì không đáng tiền nữa phải không."
Chủ nhiệm phân xưởng sớm đã nghe thấy tiếng động, đang ở bên ngoài nghe vui đấy, nghe thấy bà Vu nói như vậy thì cũng không thể cứ nghe như thế được, ông ta cau mày bước vào trong sân: "Lý Kim Hoa à, chị đang làm cái gì vậy, lại đến tìm vợ chồng ông Vu làm ầm cái gì vậy?"
Đúng lúc Lý Kim Hoa vì chuyện không có được nhà ở, trong lòng bất mãn với quản lý phân xưởng cướp nhà của bà ta, thấy ông ta bước vào giúp nhà ông Vu thì cười nhạt nói: "Sao nào, cậu nhận được lợi ích của người ta, nên giúp họ ra mặt à."
"Lý Kim Hoa, cô thôi đi!" Vu Đông Lai trực tiếp chửi tục. "Nhà ở của xưởng là do xưởng phân chia, có giỏi thì cô đi nói với các lãnh đạo xưởng đi."
Giám đốc phân xưởng cũng cứng đầu, biết rằng Lý Kim Hoa là người vô ý vô tứ, không biết còn sẽ nói ra lời nói khó nghe nào nữa, ông ta dứt khoát hỏi Hứa Nam Nam: "Nam Nam à, cháu thật sự không nhìn thấy Đổng Vũ con trai của bà ta sao? Vậy trên đường đi cháu có thấy một người đàn ông dáng cao gầy, mặt hình chữ nhật, mắt một mí không. Mặc đồ lao động của xưởng chúng ta, chắc dễ nhận ra chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận