Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 75

Hơn nữa Hứa Căn Sinh còn lo phần tử xấu này thật sự xảy ra chuyện, về sau không ai làm công việc này, lại phải sắp xếp người trong thôn làm.
Hứa Nam Nam nghe thấy Hạ Thu Sinh bị bệnh, trong lòng hơi nặng nề.
Cô biết sức khỏe của Hạ Thu Sinh không tốt, nhưng chuyện này cũng quá đột ngột, hôm qua thấy vẫn khỏe mà hôm nay đã bị bệnh. Mà chuyện bệnh đột ngột, chính là bệnh khó chữa khỏi nhất.
Bị bệnh thì nhanh, nhưng khỏi bệnh thì chậm.
Ông chú Nhị oán trách một lúc, tay chân nhanh chóng gánh phân heo đi, mỗi người một giỏ đi ra đồng với ông chú Lục.
Hứa Nam Nam cũng đến lúc tan ca, thu dọn đồ đạc với Hứa Tiểu Mãn, cũng vội vàng xuống núi.
Nhưng mà khi đi ngang qua chuồng trâu, cô vẫn không nhịn được nhìn sang. Cửa vẫn đóng chặt, không có nổi một người trông nom. Lúc này cũng không muốn liên quan tới phần tử xấu, lo bị liên lụy.
“Chị, chúng ta vào thăm ông Hạ đi.” Hứa Tiểu Mãn kéo tay áo của Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam dừng chân nhìn chốc lát, lắc đầu: “Về nhà ăn cơm thôi, về muộn là bà lại nói.” Cho dù thế nào, bây giờ nhất định không thể đi thăm.
Lúc hai người về đến nhà, người nhà họ Hứa cũng đã về. Bởi vì bà cụ, cho nên Hứa Căn Sinh cũng không sắp xếp họ làm thêm giờ.
Ông Hứa dẫn hai đứa con trai ngồi trong sân hút thuốc, bà Hứa thì dẫn con dâu vào phòng bếp nấu cơm.
Sau khi Hứa Nam Nam dẫn Hứa Tiểu Mãn vào nhà, mọi người cũng chỉ nhìn hai người, hình như không hề quan tâm buổi trưa hai người không về ăn cơm.
Có lẽ trong lòng họ, không về ăn cơm là chuyện tốt, tiết kiệm lương thực.
Phải biết, năm ngoái vừa mới bắt đầu thu hoạch tốt, nhưng không đủ chia. Nhà không được chia nhiều lương thực, lại có ba người đàn ông phải ăn nhiều, quanh năm suốt tháng trong nhà đều không được ăn mấy bữa cơm, nhiều nhất là ăn cháo ngô lẫn rau dại.
Hình như nghe thấy tiếng chị em Hứa Nam Nam vào nhà, Trương Thúy Cầm cắn hạt dưa đi ra từ trong phòng bếp.
Hạt hướng dương là đồ ăn vặt duy nhất trong nhà, đây là loại cây mà bà cụ khó lắm mới trồng được. Bình thường giữ lại ăn, hoặc là đưa cho mấy đứa Hứa Hồng trong thành phố làm quà vặt, hai đứa Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn đều không được ăn một hạt. Nhưng mà Trương Thúy Cầm cũng mặc kệ những điều này, miễn là nhà có đồ ăn, cô ta cũng phải thu một phần.
Hứa Nam Nam cũng làm như không thấy họ, dẫn Hứa Tiểu Mãn vào nhà.
Trương Thúy Cầm tựa cửa phòng bếp, cười: “Ôi, còn biết về đấy, tao còn tưởng chúng mày lại vào thành phố chứ.”
Hứa Nam Nam không thèm nhìn cô ta, dẫn Hứa Tiểu Mãn vào phòng.
Nói chuyện với người như Trương Thúy Cầm, nhất định là làm nhục chỉ số thông minh của bản thân.
Hứa Kiến Hải cũng không nhìn nổi, nghiêng đầu trừng vợ mình: “Làm gì vậy, không thể yên ổn chút sao?”
Hứa Kiến Hải cũng không ngờ, sao vợ mình cứ ngớ ngẩn như vậy, nhất định phải phải bắt bớ nhỏ Hai và nhỏ Tư. Ầm ĩ như vậy lại không có lợi, không phải phí sức sao? Dù sao chỉ cần nhỏ Hai và nhỏ Tư ngoan ngoãn ở lại nông thôn, không phải được rồi?
Ai dà, vợ mình ngoài cái xinh ra, thì không còn được chỗ nào.
Bất thình lình bị chồng mình mắng, Trương Thúy Cầm vểnh môi thật cao, giậm chân, xoay người đi tìm bà Hứa.
Nhưng mà cô ta đã lầm, về chuyện này, đương nhiên bà Hứa sẽ bảo vệ con trai của mình, ngược lại thì trách mắng cô ta một trận.
Bị chồng mình mắng, lại bị mẹ chồng quở trách, Trương Thúy Cầm vô cùng oán giận, nhưng không dám trách chồng và mẹ chồng, chỉ có thể tính sổ lên đầu Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam cũng mặc kệ người nhà họ Hứa ầm ĩ, dù sao chỉ cần không chọc tới cô là được.
Nghiêm khắc mà nói, cô cũng không phải Hứa Nam Nam thật, cho nên chưa nói tới tình cảm với người nhà họ Hứa, cho dù là tình thân hay oán hận thì đều chưa nói tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận