Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 447

Khi ngụy quân đến, thể nào cũng phải đi tụ tập với bọn họ, gặp phải ngụy quân thì bị dọa đến mức ngoảnh đầu chạy ngay. Kết quả bị người ta cho rằng là mật thám, bị người ta bắn một phát súng vào vai, suýt chút nữa là bại lộ. Thế mà lúc về còn nói là vì yểm trợ cho quân nhân trong thôn nên bị thế. Mẹ chồng như vậy có thể dễ sống chung không?
Tiếc là con gái không nghe, còn cắt đứt quan hệ với bọn họ. Bây giờ nhớ lại, trong lòng thím Lý lại cảm thấy uất ức.
Lý Uyển trông thấy thím Lý như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu. Rốt cuộc thì mình cũng không phải là con ruột, tất nhiên sẽ kém hơn. Chỉ là Lý Tĩnh... Nhớ đến con bé từ nhỏ đã không có lương tâm đó, bà ta không hề có ý định đi tìm.
Trên hầm mỏ, Lý Tĩnh cũng đang buồn bực, đứa cháu Hứa Hồng về muộn, anh Hứa không để cơm lại cho chị ta. Quay về rồi cũng không nói được một tiếng, hỏi gì cũng không nói.
Anh Hứa hỏi nó thi như thế nào rồi, kết quả nó cũng không thèm nói gì. Làm cho anh Hứa tức giận.
Bây giờ Lý Tĩnh cũng sợ Hứa Kiến Sinh tức giận, cũng không dám nói gì.
Hứa Kiến Sinh lạnh mặt một lúc, nói: "Hồng Hồng, lần thi lên lớp này nếu cháu thi trượt không thể học trung học phổ thông thì bác sẽ không lên hầm mỏ giúp cháu tìm quan hệ để học tiếp đâu. Những đứa trẻ học lên trung học phổ thông của hầm mỏ rất nhiều, người ta chắc chắn phải để lại danh sách số người cho người có thành tích tốt đó. Nếu tự cháu không cố gắng, không thi đỗ thì về quê đi."
Cháu gái lớn như vậy rồi, tạo điều kiện cho nhiều năm như vậy rồi mà bây giờ cũng chỉ biết gây chuyện, Hứa Kiến Sinh cũng không muốn tiếp tục quản nữa.
Nếu là ở trong thôn thì đã là người lập gia đình làm mẹ rồi, dù có ra sao cũng không cần quản nữa.
Nghe thấy phải về quê, trong lòng Hứa Hồng càng hoảng loạn. Sau khi biết được anh của Lâm Thanh Tùng và Hứa Nam Nam yêu nhau, chị ta chưa từng thấy được yên lòng. Anh của Lâm Thanh Tùng, đó không phải là bộ trưởng bộ vũ trang huyện sao, còn ghê gớm hơn cả cha của Lưu Hồng Quân. Cho dù chị ta và Lưu Hồng Quân đến với nhau, vậy cũng vẫn phải nhìn sắc mặt của Hứa Nam Nam.
Nếu như để người nhà biết, còn không biết nhìn chị ta như thế nào. Người đầu tiên quay lưng chắc chắn là bác dâu cả. Đây là người ủng hộ duy nhất của chị ta. Bây giờ nếu phải về quê, đời này của chị ta chẳng phải sẽ kết thúc sao. Nghĩ tới sau này về quê chỉ có thể gả cho một người làm nông là chị ta đã cảm thấy ghét bỏ.
"Bác cả, bác dâu, cháu thi khá ổn mà, thật đó." Không cần biết ra sao, phải trì hoãn trước, nhất định có thể tìm được cách ở lại thành phố.
Trong lòng chị ta âm thầm nghiến răng.
Hứa Kiến Sinh cũng không nói nhiều, đứng lên về thẳng ký túc xá độc thân. Dù sao sau khi có thành tích rồi tính sau.
"Nhỏ Hai!"
Ngày thứ hai Hứa Nam Nam đang hớn hở đến hầm mỏ thì bị Hứa Hồng gọi lại. Trong phòng gác cổng, chú Vệ nhìn về phía bọn họ, dáng vẻ sợ bọn họ đánh nhau.
Hứa Nam Nam nhướng mày: "Sao vậy, lại muốn nói lung tung làm xấu thanh danh của tôi à? Đừng để đến lúc đó tự bê đá đập chân mình."
Hứa Hồng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được: "Nhỏ Hai, mày đừng đắc ý. Mẹ của Lâm Thanh Tùng hẳn không thích mày nhỉ, nếu biết mày cắt đứt quan hệ với người nhà thì chắc chắn sẽ càng không thích mày." Gương mặt chị ta có mấy phần đắc ý, cảm thấy mình đã nắm được thóp của Hứa Nam Nam.
Tối qua chị ta đã nghĩ xem nên làm thế nào, sau đó nghĩ nhà anh Tùng người ta là gia đình quyền thế, sao có thể tìm một đứa con gái ngang tàng ngay cả cha mẹ cũng không nhận được chứ. Chị ta không tin con nhóc Hứa Nam Nam này không sợ chút nào.
Hứa Nam Nam nhếch miệng, hoàn toàn không muốn để ý tới chị ta, đi thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận