Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 632

Theo khiếu thẩm mỹ của cô, cô không thích những thứ này, quá sặc sỡ. Cho dù là kết hôn cũng có tám bộ màu đỏ nhìn khiêm tốn hơn một chút. Màu sắc và hoa văn trong Taobao rất nhiều. Tiếc là không tiện lấy ra dùng. Chỉ có thể nhập gia tùy tục thôi.
Cô sờ mặt sau, lại sờ vỏ gối. Dưới ánh mắt mong đợi của Lâm Thanh Bách, cười nói: "Mua cả mặt chăn và bộ gối đi, nếu không sau này bận rộn rồi nào nhớ nổi tới những thứ này. Dù sao đồ dùng kết hôn cũng tương tự nhau."
Thấy Hứa Nam Nam đồng ý, Lâm Thanh Bách thở phào nhẹ nhõm. Đồng ý mua là được. Anh còn lo lắng cô gái nhỏ thấy sắp phải kết hôn, trong lòng lại không vui. Cô còn nhỏ tuổi, tính cách khó nắm bắt.
Hứa Nam Nam lại không nghĩ nhiều như vậy. Nếu đã đồng ý đính hôn rồi thì cô cũng biết chuyện kết hôn là chuyện sớm muộn.
Ở thời đại này, độ tuổi của cô bàn chuyện cưới gả cũng là thích hợp. Gặp được người phù hợp thì kết hôn, làm gì phải hao tổn tâm trí xoắn xuýt như này như kia làm gì. Người đàn ông này bảo vệ cô, bây giờ cô xử sự phức tạp như vậy mà anh cũng không lo lắng bị cô làm liên lụy, vẫn trước sau như một. Mặc kệ sau này anh sẽ thay đổi hay là không, ít nhất thì bây giờ, Hứa Nam Nam cảm thấy người đàn ông này đáng để cô đưa ra quyết định phó thác cả đời mình.
Mua đồ xong, hai người lại đi xem những thứ khác. Chủ yếu là một chút vải vóc tốt. Lâm Thanh Bách nghe người ta nói sau khi kết hôn nếu cô dâu mới mặc nhiều quần áo là sẽ cho thấy được nhà chồng coi trọng. Cho nên anh khăng khăng mua nhiều thêm vài cuộn vải tốt về làm quần áo cho Hứa Nam Nam.
Dạo quanh cửa hàng tổng hợp hai vòng, hai người mới tít mắt đi ăn cơm.
Người đi theo phía sau mang vẻ mặt cuộc sống này thật vô nghĩa. Lúc nào mới có thể tìm được manh mối đây, sẽ không từ hẹn hò đến kết hôn, sau đó sinh con đâu chứ....
Lúc đến nhà hàng quốc doanh ở tỉnh lỵ, Chương Lỗi đã ở đó gọi sẵn vài món ngon ngồi đợi từ lâu. Trông thấy hai người tới, thân thiện gọi anh em và em dâu. Nhìn thấy vải sa tanh màu đỏ Lâm Thanh Bách cầm trong tay, anh ta cười nói: " ́y, bắt đầu chuẩn bị rồi à. Hôn lễ được tổ chức vào lúc nào?"
"Nguyên đán." Gương mặt Lâm Thanh Bách khẽ nở nụ cười.
Nhìn thấy bộ dáng đắc ý này của anh, Chương Lỗi cảm thấy ê răng. Trâu già gặm cỏ non còn đắc ý như vậy, thói đời mà. Nhưng lại cảm thấy vui thay anh em. Tuổi thế này rồi, có thể tìm được một chiến hữu cách mạng cùng chung chí hướng cũng không dễ gì. Anh ta cười nói: "Vậy cũng nhanh, lúc đó anh phải đến uống ly rượu mừng."
Hứa Nam Nam ở bên cạnh nghe vậy, có hơi thẹn thùng. Không muốn bọn họ nhắc đến đề tài kết hôn này nữa, nói chen vào: "Chính ủy Chương, chủ nhiệm Cao mà em và anh Lâm gặp lần trước dạo này không làm gì chứ, lần trước em thấy ông ta có đến Nam Giang một lần."
Cao Kiến Quốc và Tôn Hỉ Mai ở cùng một chỗ khiến cô thấy có chút không yên tâm. Một Cao Kiến Quốc đã khiến người ta bó tay bó chân. Lại thêm một Tôn Hỉ Mai từ khu tập thể ra. Hơn nữa Tôn Hỉ Mai còn có người cha như vậy. Đó không phải là rắn chuột một ổ sao.
Nghe Hứa Nam Nam hỏi đến chuyện của Cao Kiến Quốc, Chương Lỗi có phần không tiện mở miệng. Chung quy cũng có thêm một bác sĩ Tôn, anh nhìn Lâm Thanh Bách, dùng ánh mắt hỏi có thể nói không.
Lâm Thanh Bách nói: "Cao Kiến Quốc và Tôn Hỉ Mai cùng nhau đến Nam Giang bị Nam Nam nhìn thấy."
Ý là Nam Nam biết hết, không cần giấu. Chương Lỗi đã hiểu, nói với Nam Nam: "Phải cảm ơn bác sĩ Tôn đấy. Dạo này Cao Kiến Quốc cả ngày vây quanh bác sĩ Tôn, xem chừng là muốn cưới vợ đấy."
Hứa Nam Nam nhớ đến bộ dạng buồn nôn của Cao Kiến Quốc, buồn bực nói: "Cao Kiến Quốc kia còn chưa kết hôn à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận