Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 389

Gần đây tôi vẫn luôn tìm đối tượng cho con bé, nhưng nhìn ai cũng thấy không hợp, cứ lo con bé sẽ bị mẹ chồng hung hăng, bị người ta ức hiếp. Tôi nghĩ, thủ trưởng mà trước kia Hải Tử đi theo ấy ông, hay là chúng ta thăm viếng qua lại với người ta. Chờ tới khi chúng ta không còn nữa, tốt xấu gì cũng xem như là người thân của hai đứa nó."
Đã nhiều năm hai người không đề cập tới chuyện này, dù sao năm đó Vu Hải con trai của bọn họ là đại đội trưởng đội cảnh vệ, cũng xem như hy sinh vì bảo vệ thủ trưởng, nhưng đó cũng là trách nhiệm, hy sinh vì nhiệm vụ, không liên quan gì tới thủ trưởng người ta.
Ban đầu, nếu không vì để giữ được cái nhà này, bọn họ cũng không nghĩ tới việc viết thư cho thủ trưởng đó. Sau đó giữ được nhà rồi, hai người cũng không viết thư cho thủ trưởng nữa, cũng không muốn để người ta nghĩ rằng bọn họ kẹp ơn đòi báo đáp.
Dù sao tuổi của bọn họ cũng đã cao rồi, chịu giày vò thế nào cũng được, nhưng bây giờ lại có thêm hai đứa cháu gái, thế nên đã có chuyện trăn trở.
Ông Vu suy nghĩ một chút: "Chờ một chút đi, đến tết sẽ viết thư cho thủ trưởng đó, nói chúng ta vừa nhận hai đứa con gái cho con trai. Nếu người ta còn nhớ tới Hải Tử, chắc chắn sẽ chăm sóc. Nếu không nhớ, chúng ta có nói nhiều hơn cũng vô dụng."
Bà Vu thở dài gật đầu.
Ngày hôm sau, lúc Hứa Nam Nam rời giường đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Bà Vu bảo cô xin nghỉ, cô cũng không đồng ý. Bây giờ là thời gian chọn công nhân tiên tiến, cả phòng làm việc cũng chỉ trông cậy vào một mình cô. Cho dù cô không được chọn, cô vẫn phải thể hiện bày tỏ thái độ, nếu không người ta sẽ cảm thấy không vui.
Bà Vu luộc trứng gà, Hứa Nam Nam suy nghĩ một chút, vẫn nên ăn ở nhà.
Bây giờ là lúc người ta ăn không đủ no, nếu cô cầm trứng gà ăn trên đường đi, thật sự quá thu hút ánh mắt. Đang ăn thì cô phát hiện Tiểu Mãn lén bỏ trứng gà vào túi, chứ không ăn.
Cô bé chỉ vội vàng ăn cháo, sao đó ăn một chiếc bánh bao không nhân to rồi chạy ra ngoài.
Hứa Nam Nam cũng vội vàng ăn cháo, sau đó nói với ông bà nội: "Cháu đi làm đây ạ."
"Đi đường cẩn thận." Bà Vu rời khỏi phòng bếp, dặn dò.
Hứa Nam Nam vừa đi ra ngoài vừa đáp một tiếng dạ. Chạy được mấy bước thì thấy Tiểu Mãn nhảy tung tăng ở phía trước.
"Tiểu Mãn." Hứa Nam Nam đuổi theo.
Tiểu Mãn quay đầu lại: "Chị, sao thế?"
"Sao vừa nãy em không ăn trứng gà?" Hứa Nam Nam cười híp mắt, hỏi. Bình thường Tiểu Mãn đều ăn ở nhà, bởi vì cô từng nói, nếu mang thứ này ra ngoài sẽ dễ thu hút ánh mắt, dễ khiến người ta tức giận. Tiểu Mãn cũng rất hiểu chuyện, từ trước đến nay cô bé sẽ không ăn ở bên ngoài.
Nghe Hứa Nam Nam hỏi như thế, Tiểu Mãn cắn cắn môi: "Chị, em muốn đưa cho nhỏ Năm… cho Tiểu Linh ăn." Chị không cho gọi là nhỏ Năm nữa, muốn cô bé phải gọi là Tiểu Linh.
"Sao em không nói với chị, lén lén lút lút, chị còn tưởng rằng…" Cho rằng đứa bé này yêu sớm nữa đấy. Không còn cách nào khác, thời đại này mười tám tuổi đã có thể kết hôn, mười một tuổi đã yêu đương cũng không phải không thể.
Hứa Nam Nam đang suy nghĩ bậy bạ, Tiểu Mãn nói: "Chị, Tiểu Linh không cho em nói. Em ấy bướng bỉnh lắm, em cho mà con bé cũng không cần."
Hứa Nam Nam lại không biết Tiểu Linh đã biến thành như thế, lần trước lúc cô đến tìm cô nhóc, cô nhóc còn nói mình phải đi học mà, cho kẹo, cô nhóc vẫn ăn bình thường.
"Bây giờ mỗi ngày Tiểu Linh đều ăn không đủ no. Mẹ… mẹ em ấy luôn mang thức ăn ngon cho chị nhỏ Cả, bảo là phải nuôi chị Cả cho trắng trẻo tròn trịa để sang năm kết hôn. Lương thực trong thôn không mang tới, lương thực ở nhà cũng phải siết chặt, khẩu phần ăn của Tiểu Linh cũng không còn như trước nữa chị." Tiểu Mãn nhắc tới lại muốn khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận