Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 138

“Đến lúc đó nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Con nghĩ, có phải là tách hộ khẩu ra, như vậy thì dễ làm rồi.”
“Cái gì, cô muốn tách ra?” Bà Hứa lập tức trừng lớn tròng mắt.
Những người khác cũng nhìn về phía Lý Tĩnh. Nhất là ông Hứa, đôi mắt híp lại, mặt không chút biểu cảm.
Lý Tĩnh căng thẳng nuốt nước bọt: “Cha mẹ, con cũng không phải chỉ vì một mình con, dù sao nếu như con có thể chuyển hộ khẩu từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp rồi thì sau này hi vọng của bọn trẻ vào trong thành phố cũng sẽ lớn hơn. Chẳng phải trước đó Kiến Sinh cũng đã viết giấy cam đoan rồi sao, phải để cho cháu trai cháu gái vào thành phố, vì chuyện này mà con cũng lao tâm khổ trí không ít đâu. Mấy năm nay con đối xử với bọn trẻ thế nào, mấy đứa trẻ cũng hiểu rõ, con thật sự vì muốn tốt cho bọn trẻ thôi.”
“Như vậy cũng không thể tách ra, tại sao phải tách ra?”
Chuyện tách ra ở riêng đối với bà Hứa mà nói, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Hiện giờ việc duy nhất bà ta có thể tự tin đó chính là quản lý cái nhà này. Lương thực trong nhà đều do một tay bà ta nắm giữ. Chỉ cần không tách ra ở riêng, thì con dâu đều phải nghe lời bà ta. Bà ta muốn cho ai sống không tốt, thì người đó phải sống không được tốt.
“Mẹ, cái này không phải là tách ra ở riêng, chỉ là tách hộ khẩu ra thôi. Lúc trước chẳng phải Kiến Sinh cũng chuyển hộ khẩu ra ngoài đó sao, việc này là vì để vào thành phố mà. Thành phần của nhà chúng ta…”
“Phi, cô cũng không biết thẹn mà nói thành phần của nhà chúng tôi, thành phần nhà chúng tôi có kém thế nào đi nữa thì cũng tốt hơn kẻ làm tôi tớ cho người ta như nhà cô. Cha mẹ cô còn chạy theo tên địa chủ kia. Sao cô không nói thành phần của bản thân cô kém?”
Lúc trước sau khi Lý Tĩnh gả chồng thì đã cắt đứt quan hệ với người trong nhà. Sau này nghe nói vị tiểu thư của nhà địa chủ kia đã từ bên ngoài trở về, đưa cha mẹ Lý Tĩnh đi.
Bởi vì chuyện này, Lý Tĩnh vẫn luôn không ngẩng đầu lên nổi. Bây giờ bà Hứa lại nói đến chuyện này, khiến trong lòng cô ta không thể nào chịu đựng nổi. Không khỏi oán hận sao cha mẹ của cô ta lại không suy nghĩ cho cô ta.
Lý Tĩnh nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm cả vào lòng bàn tay.
“Cô muốn tách thế nào?” Ông Hứa bỗng nhiên mở miệng nói.
“Ông, ông có ý gì vậy hả, còn thật sự muốn chúng nó tách hộ khẩu ra ngoài à?” Bà Hứa hét lên.
Ông Hứa dùng tẩu thuốc nhấc mặt bàn lên.
Nghe thấy lời này của ông Hứa, Lý Tĩnh lập tức có tinh thần, vội vàng trả lời: “Con nghĩ một mình con chuyển ra ngoài cũng chẳng ích gì. Không bằng để cho cả nhà em ba cũng chuyển ra ngoài, hộ khẩu của con tạm thời để ở chung nhà với em ba. Sau này đợi con chuyển ra rồi thì mấy đứa nhỏ cũng có thể chuyển ra theo con. Dù sao thì bây giờ thành phần của Thúy Cầm cũng có chút vấn đề.”
Trương Thúy Cầm vừa nghe thế thì lập tức kêu lên: “Chị có ý gì, còn không phải là do đứa con gái tốt của chị gây họa khiến tôi thành thế này sao. Tôi sẽ không để cho con cái nhà tôi chung sổ hộ khẩu với chị đâu.”
“Bác cả, cháu đồng ý chuyển ra ngoài.”
Hứa Hồng vội nói.
Hứa Lỗi kéo cánh tay của Trương Thúy Cầm làm ầm lên: “Con cũng muốn làm người trong thành phố, mẹ, sao mẹ lại không cho con làm người thành phố chứ.”
“Tôi đồng ý để hộ khẩu của Lỗi Tử và Hồng Hồng chuyển ra ngoài.” Hứa Kiến Hải lên tiếng nói.
Trương Thúy Cầm không dán tin nhìn con trai con gái còn có cả chồng của mình, thế mà bọn họ đều “làm phản” rồi. Tức cả nửa ngày trời nói không nên lời. Cuối cùng không nhịn nổi nữa, ngồi bệt xuống đất gào khóc.
“Khóc cái gì mà khóc, tôi còn chưa đồng ý mà.” Bà Hứa vỗ bàn nói.
“Chuyện này tôi đồng ý.” Ông Hứa rít một hơi thuốc, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Sớm muộn gì hộ khẩu cũng phải chuyển đi, chuyển sớm hay muộn thì đều như nhau cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận