Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 457

Đương nhiên Hứa Nam Nam biết là bị tiêu hủy rồi, nếu không sau này cũng không đáng giá như vậy đâu.
"Vậy còn có thể tìm được không, em muốn sưu tập tem, hay là chúng ta sưu tập mấy bộ tem đi." Sau này không cần mua nhà cho đám nhỏ nữa. Để lại cho mỗi đứa một bộ tem quân bưu xanh....
Nắm tay Lâm Thanh Bách che môi lại, ho nhẹ một tiếng, khó xử nói: "Cái này có lẽ là không tìm được nữa, mấy năm nay anh không có nhìn thấy."
Hứa Nam Nam nghe thấy thế, lập tức sụt vai xuống như trái cà héo.
Lâm Thanh Bách vỗ về xoa đỉnh đầu cô.
Buổi tối Lâm Thanh Tùng về đến nhà thì nhìn thấy anh trai cậu đang lục giá sách, cuối cùng lấy ra một quyển sổ.
Nhìn thấy thứ này Lâm Thanh Tùng bĩu môi. Anh trai cậu cũng không biết là học được từ đâu, rõ ràng là một quân nhân mà lại thích văn hóa nghệ thuật, lại còn sưu tập tem. Thứ đồ này giữ lại cũng không biết là để làm gì.
Lâm Thanh Bách lật một lúc, cuối cùng cũng giở đến con tem mình thu thập được trước đây. Nhìn thấy ba con tem mới tinh trên đó, anh cười. Cũng không biết thứ đồ này có gì tốt mà khiến cho cô gái nhỏ nhớ mong như vậy. Có điều cô thích là được.
Kẹp vào trong cuốn sổ mang theo bên người của mình xong, lúc này anh mới phát hiện em trai Lâm Thanh Tùng của mình về rồi.
Thấy Lâm Thanh Bách cuối cùng cũng rảnh rỗi rồi, Lâm Thanh Tùng ngồi thẳng: "Anh, hôm nay em nghe Lưu Hồng Quân nói hình như cha cậu ta ở nhà nói rằng anh sắp đi rồi. Hình như là tin tức phía thủ đô, bảo anh quay về gì đó ấy."
Bây giờ Lưu Hồng Quân đã phản bội hoàn toàn, trở thành tay sai của cậu ta rồi. Kể cả nói thông tin của Lưu Kiến Quân cha cậu ta ra bên ngoài. Có điều Lâm Thanh Tùng cũng không tin hết: "Không biết tên này có phải là nói thật hay không."
Sắc mặt Lâm Thanh Bách thay đổi, anh mím chặt môi, đứng lên đi ra ngoài.
Ký túc xá và phòng tiếp khách của ủy ban huyện ở trong cùng một khu, không đến hai phút Lâm Thanh Bách đã gõ cửa nhà của Lý Uyển.
Lý Uyển mở cửa, nhìn thấy Lâm Thanh Bách đứng ở cửa, trên mặt có chút kinh ngạc.
Bà ta mở cửa ra: "Thanh Bách đến rồi, vào trong rồi nói chuyện."
Lâm Thanh Bách lạnh mặt đi vào. Thím Lý đang ở trong may quần áo, nhìn thấy anh đến thì chào hỏi một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.
Lý Uyển từ sau lưng anh đi tới: "Sao đột nhiên lại qua đây?" Trước đó còn chẳng hỏi han tới người mẹ là bà ta đâu.
"Có phải là dì điện báo cho thủ đô phải không?" Lâm Thanh Bách nhìn bà ta.
Lý Uyển không ngờ Lâm Thanh Bách biết được chuyện này nhanh như vậy: "Dì không nói gì cả, chỉ nói tình huống bên này cho cha con thôi. Ý của ông ấy cũng là muốn để con quay về. Dù sao ở bên này cũng không có triển vọng gì cả."
"Đồng chí Lý Uyển, có phải bà cho rằng chút quyền lực của Lâm Trường Chinh có thể để bà một tay che trời phải không. Bà đang học ai vậy? Bà không có năng lực đó thì tốt nhất nên an phận thủ thường. Đừng làm ra chuyện rắc rối gì, đừng để đến lúc đó cả nhà họ Lâm phải chôn cùng bà."
Đây là lần đầu tiên Lý Uyển nghe được giọng điệu như thế này, tức đến run người: "Thanh Bách, đây là giọng điệu con nói chuyện với dì sao?"
"Tôi đang nói chuyện với người giai cấp địa chủ tư tưởng giác ngộ không cao. Bà biết chính bà đang làm cái gì không? Lợi dụng chút đặc quyền để khoa tay múa chân ở trong quân đội. Nếu như sau này có biến động nhỏ nào thì người gặp chuyện đầu tiên chính là bà và kéo theo cả người chống lưng cho bà nữa."
"Dì thế này còn không phải là vì con sao." Đôi mắt Lý Uyển đỏ ửng lên: "Là vì tiền đồ của con cả mà."
"Đừng nói là vì tôi. Tiền đồ đúng là không giả, nhưng lại không phải là vì tôi. Vì ai thì tự bà rõ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận