Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 72

“Tiểu Mãn, vé xe đâu?” Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Tiểu Mãn.
Hứa Tiểu Mãn ngờ vực nói: “Không phải em đưa cho chị rồi sao?”
Hứa Nam Nam nhìn Hứa Tiểu Mãn, lại nhìn bàn tay trống không của mình. Vé xe này lại bỗng dưng biến mất? Cô vội vàng xốc chăn lên tìm khắp nơi. Cô không tin đồ vật có thể bỗng dưng biến mất. Nhưng vật đó có thể đi đâu?
Ngọn nến trên bàn đã cháy một phần ba rồi, Hứa Tiểu Mãn cảm thấy vô cùng tiếc, mặc dù cũng muốn tìm vé xe, nhưng mà cô bé càng sót những ngọn nến có thể mang lại ánh sáng cho cô bé hơn: “Chị, ngày mai tìm tiếp vậy, sắp hết nến rồi.” Nói xong thì phồng mặt lên thổi ngọn nến vài cái, rất nhanh, ngọn nến đã bị thổi tắt. Căn phòng một mảnh tối om.
Hai chị em đắp kín chăn nằm trên giường, Hứa Tiểu Mãn lo Hứa Nam Nam còn đang nghĩ chuyện vừa nãy, cô bé khuyên bảo: “Chị, mất rồi cũng không sao, lần sau chị vào thành phố thì giữ lại cho em là được.”
Chị chỉ muốn biết, vé xe kia đi đâu rồi? Đối với một người bây giờ trở thành người tin vào thần thánh như Hứa Nam Nam mà nói, đồ vật đột nhiên biến mất, khiến cô cảm thấy thật sự rất kỳ lạ. Nghĩ đến là cả người lại tê dại.
Thôi vậy, chắc là nghĩ nhiều rồi.
Hứa Nam Nam tự an ủi mình, nhắm mắt tiến vào cửa hàng Taobao, chuẩn bị trước khi đi ngủ kiểm tra tiền thu nhập hôm nay của mình một lát. Từ sau khi biết được đồ trong cửa hàng Taobao của mình vẫn có thể tiếp tục bán ra ngoài, mỗi ngày cô đều sẽ chú ý một chút đến tình trạng kinh doanh của mình. Luôn trông ngóng bản thân mình có thể kiếm được nhiều tiền một chút.
Lần này mới vừa tiến vào cửa hàng Taobao, Hứa Nam Nam thiếu chút nữa hét ra tiếng. Không phải bởi vì kiếm được tiền, mà là bởi vì…Vé xe trước đó trong tay cô thế mà lại đang xuất hiện trước mắt cô. Nó được xếp ngay hàng đầu tiên trong các sản phẩm để bán của cô. Vừa nhìn đã có thể nhìn thấy.
Hứa Nam Nam cẩn thận phóng lớn hình ảnh sản phẩm kia nhìn vài lần, cuối cùng xác nhận, đó chính là vé xe trước đó Hứa Tiểu Mãn đưa cho cô.
Chữ viết ở trên mặt, ngày tháng, kiểu dáng vé xe, giống nhau như đúc!
Trong đầu Hứa Nam Nam không khỏi hiện ra một cái phỏng đoán táo bạo.
Để kiểm chứng chính xác hơn, Hứa Nam Nam len lén xuống giường, tìm được một bộ đồ rách trước đó mình mặc, nói thầm trong đầu: “Để cái này vào trong cửa hàng bán.”
Lập tức bộ quần áo trong tay không thấy đâu nữa. Lại đi vào cửa hàng Taobao nhìn thử xem, bên trong đã có thêm một bộ quần áo.
Lúc này tâm trạng của Hứa Nam Nam không thua gì lần đầu tiên phát hiện thế mà bản thân mình lại đem theo của hàng Taobao xuyên qua.
Cho đến nay, cô luôn nghĩ rằng cửa hàng Taobao của mình là tài nguyên không thể phục hồi được, không ngờ được nó lại cho cô sự bất ngờ lớn như vậy. Cửa hàng Taobao không chỉ có thể tiếp tục bán ra những hàng hóa đã có trong cửa hàng, mà còn có thể bỏ đồ của thế giới hiện thực vào rồi tiếp tục bán ra ngoài.
Cũng có thể nói là cô có thể tận dụng cái cửa hàng Taobao này, bán những đồ vật của thập niên 60 đến thời hiện đại!
Hứa Nam Nam kích động nắm chặt bàn tay, nếu không phải lo bị người khác thấy thì cô đã muốn hét to lên vài tiếng rồi.
Quả nhiên sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng.
Câu này gốc là “Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, nghĩa là trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát.
Phấn khích cả đêm không ngủ, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Hứa Nam Nam đã thức dậy lục lọi khắp phòng, tìm kiếm đồ vật có thể bỏ vào trong cửa hàng bán. Tiếc là trong phòng cô thực sự quá sơ sài, hoàn toàn không tìm thấy món đồ nào có thể làm hàng hóa bày bán.
“Chị, sao chị lại dậy sớm thế, phải đi làm việc sao?”
“Không sao, em ngủ thêm chút nữa đi.” Hứa Nam Nam nhún vai nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận