Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 93

Tống Quế Hoa bắt đầu suy nghĩ.
Hứa Nam Nam cười nói: “Thím đừng lo, bây giờ vẫn chưa vội, cũng phải đợi sang năm.” Mặc dù bây giờ cô có tiền, nhưng vừa chuyển ra ngoài đã đưa Tiểu Mãn đi học, nhất định người khác sẽ suy đoán. Dù sao cũng phải chờ sau khi được chia lương thực và tiền, kéo dài một lúc nhưng sẽ dễ thực hiện.
“Ai dà, được, sau này để Mộc Đầu dạy thêm cho Tiểu Mãn, thằng bé này học hành cũng không tệ đâu.” Tống Quế Hoa hơi kiêu ngạo mà nói.
Lúc này Hứa Nam Nam cũng không từ chối ý tốt của Tống Quế Hoa: “Vậy phải làm phiền nhóc Mộc Đầu.”
Nhóc Mộc Đầu ho khan, cố nhịn cười, gật đầu.
Thấy Thạch Đầu đứng bên cạnh có vẻ không cam lòng, Hứa Nam Nam cười nói: “Còn có nhóc Thạch Đầu, em cũng phải học hành cho tốt, đến lúc đó sẽ cùng dạy Tiểu Mãn, bây giờ em là anh của Tiểu Mãn rồi.”
Lúc này nhóc Thạch Đầu mới vui vẻ gật đầu: “Chắc chắn em thông minh hơn anh ấy.” Đương nhiên là cậu bé luôn hơn nhóc Mộc Đầu của mình.
Người nhà ông Hứa nhanh chóng nghe nói chuyện người trong thôn giúp chị em Hứa Nam Nam dọn dẹp nhà cửa.
Bà Hứa vô cùng tức giận: “Đều là một lũ lo chuyện bao đồng, chuyện của nhà ông Hứa cũng cần họ để ý.”
Ông Hứa bảo: “Thôi, dù sao cũng không làm phiền tới chúng ta, nhưng mà phải nói với hai người Kiến Sinh về chuyện này. Tránh đến lúc chúng về, biết con gái mình không phải người cùng hộ khẩu nữa, thì sẽ nghĩ linh tinh.”
“Nghĩ linh tinh gì, không phải là chúng ta đuổi chúng nó đi, là bản thân chúng muốn dính lấy Tống Quế Hoa, đúng là thứ tham phú phụ bần.” Bà Hứa nhăn nhó nói.
“Nói thì nói vậy, nhưng vẫn phải đề phòng. Lần trước Kiến Sinh vẫn rất bảo vệ nhỏ Hai, tôi thấy thế này đi, tìm người vào thành phố một chuyến, nói trước với mấy người Kiến Sinh, tránh sau này sẽ thấy quá đột ngột.”
“Tìm ai đi? Chúng ta già cả rồi không đi nổi.” Bà cụ không vui nói. Bà cụ không muốn đến thành phố, cảm thấy một dân nông thôn như mình, không có tự tin vào thành phố, khiến người ta xem thường. Nhưng mà ông cụ nói đúng, lần trước Kiến Sinh quay về, thái độ đúng là hơi khác thường, nếu lúc về lại ầm ĩ nữa thì không hay. Dù sao Lý Tĩnh sắp chuyển hộ khẩu phi nông nghiệp, sau này hai đứa cháu trai chuyển hộ khẩu, cũng phải thoả thuận với thằng Cả: “Nếu không thì để Kiến Hải đi, nó thông minh hơn thằng ba.”
“Gần đây phải xây dựng đồng ruộng, nhà chúng ta nhất định phải có người đi, đến lúc đó ra đồng còn cần người ở lại. Kiến Hải là đàn ông, không đi được. Để Lưu Xảo đi, nó cũng là một người thông minh.”
Bà Hứa nghe thấy tên của Lưu Xảo, thì không có ý kiến. Dù sao con dâu thứ ba quả thật cũng là một người thông minh: “Ông nói xem nhà chúng ta tìm con dâu kiểu gì vậy? Thằng thông minh thì lấy vợ ngu, thằng khờ thì lấy vợ khôn. Còn thằng cả... xuất thân là người làm, lại lấy thằng con có tiền đồ nhất của chúng ta.”
Càng nói thì trong lòng bà Hứa càng thêm khó chịu.
Đến tối các con trai con dâu trở về nhà, bà Hứa liền nói ra quyết định của mình và ông Hứa. Để cho con dâu thứ ba Lưu Xảo đi vào trong thành phố, nói rõ ràng chuyện trong nhà với gia đình thằng cả, tránh để cả nhà thằng cả hiểu lầm gia đình.
Đôi mắt Lưu Xảo sáng lên, cô ta bình tĩnh nói: “Cha mẹ cứ yên tâm, con sẽ nói rõ đầu đuôi ngọn ngành để cho anh cả hiểu nỗi khổ của cha mẹ.”
“Dựa vào đâu chứ, con cũng muốn đi.” Trương Thúy Cầm ở bên cạnh làm ầm ĩ. Nhưng lần này Hứa Kiến Hải không hề kéo cô ta lại.
Ông Hứa cau mày: “Thúy Cầm, cô đang làm gì vậy hả, quyết định của tôi và mẹ cô, cô còn có ý kiến hả?”
“Tất nhiên là con có ý kiến, vì sao Lưu Xảo có thể đi còn con thì không thể đi chứ. Con là thứ hai, cô ta là thứ ba, sao cô ta lại chạy lên trước con cơ chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận