Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 422

Nhưng mà chị bảo gọi là gì, thì gọi là thế vậy.
Hứa Nam Nam xoa đầu lũ trẻ, nhìn Lâm Thanh Bách: "Anh Lâm, đây là hai em của em, trước kia lúc em ra khỏi nhà họ Hứa thì hộ khẩu ở tại nhà bọn họ."
Lâm Thanh Bách híp mắt cười nhìn hai đứa trẻ, cúi người xuống, từ trong túi móc ra hai cái vỏ đạn: "Có muốn không?"
Đứa bé trai nào lại không thích súng đạn chứ, không cầm được súng, cầm được viên đạn cũng rất là ngầu. Còn có thể lấy vỏ đạn này làm thành mặt trang sức đeo ở trên cổ, mang đi ra ngoài, khiến bao người thèm thuồng. Hai đứa trẻ gật đầu lia lịa giống như con gà con mổ thóc.
Lâm Thanh Bách mi mắt cong cong: "Gọi anh thì sẽ cho các em."
"Anh!" Hai đứa nhỏ lập tức đồng thanh đáp.
Lâm Thanh Bách chìa tay ra để vỏ đạn trên tay, hai đứa trẻ lập tức mỗi đứa túm chặt lấy một cái trong tay, khỏi phải nói quý trọng cỡ nào.
Hứa Nam Nam lần đầu tiên phát hiện Lâm Thanh Bách thế mà cũng có lúc tích cực thế này. Được rồi, nếu như có ai gọi cô là dì, chắc chắn cô cũng sẽ xoắn xuýt một lúc rất rất lâu.
Cầm được món quà, Mộc Đầu và Thạch Đầu thích thú nhấc bao mì sợi đi ở đằng trước báo tin.
Hứa Nam Nam còn đang muốn kéo Lâm Thanh Bách đi theo vào trong nhà Tống Quế Hoa thì Lâm Thanh Bách kéo cánh tay cô lại, rồi lại buông ra: "Anh đi dạo quanh đây, không cùng đi với em đâu."
"Hả?" Hứa Nam Nam sửng sốt, cho rằng anh ngại đến thăm: "Vậy em cũng chỉ đưa đồ qua, rất nhanh sẽ quay lại thôi."
Lâm Thanh Bách nói: "Không sao, em cứ ở lại lâu hơn đi, anh đi lên trên núi một chút." Chỉ chỉ vào trại nuôi trồng Hứa Nam Nam ở trước đây.
"Được, đến lúc đó em đi tìm anh." Hứa Nam Nam đáp. Cô cũng đang tính qua bên đó nhìn xem. Tuy rằng chú Hạ đã đi rồi, nhưng cô vẫn muốn đi nhìn một chút. Đây đã thành thói quen rồi.
Tự mình xách theo bao chân giò lợn, Hứa Nam Nam vừa đi vừa quay lại nhìn, đến khi đi xa rồi, lúc này mới đi nhanh về phía nhà Tống Quế Hoa.
Lâm Thanh Bách quay đầu nhìn trên núi, hít thật sâu vào một hơi, xoay người đi về phía đó.
Khi Tống Quế Hoa trở về, bà Trần đang ướp thịt chân giò. Hứa Nam Nam đang chơi đùa cùng Mộc Đầu và Thạch Đầu.
Nhìn thấy mì sợi và chân giò lợn trong nhà, Tống Quế Hoa vừa mừng rỡ, lại vừa lo lắng: "Cháu lấy ở đâu ra nhiều đồ như thế, ông bà ở thành phố có đồng ý không đó, đừng để người ta cho rằng cháu lấy đồ bên đó trợ cấp chúng ta, đến lúc đó bọn họ sẽ có ý kiến." Cho dù có là ông bà ruột, cũng không thể lấy ra nhiều đồ đem ra ngoài như vậy được.
Hứa Nam Nam nói: "Không sao ạ, ông bà cháu biết cháu trở về thăm mọi người, còn bảo cháu xách trứng gà về nữa đó ạ. Cháu sợ cầm trên đường không tiện, nên không cầm về." Trong nhà không có gánh nặng gì, cô lại thường xuyên lấy lương thực tinh chế và đồ bổ về, ông Vu với bà Vu thật sự sẽ không vì mấy thứ này mà không vui. Hơn nữa những thứ này cũng không lấy từ nhà, là cô mua ở trên Taobao.
"Cứ cho là như vậy, sau này cũng đừng lấy trong nhà nhiều đồ như thế, nhà mình đủ ăn mà."
Hứa Nam Nam cười: "Dù sao cũng là tấm lòng của cháu. Thím Quế Hoa nếu còn khách sáo với cháu, thế là không coi cháu như người một nhà rồi."
"Cháu, đứa nhỏ này..." Tống Quế Hoa cảm khái xoa xoa đôi mắt. Trước kia cô ấy thật sự không nghĩ đến Nam Nam có thể sống cuộc sống được như hiện tại. Ngày đó hai chị em ăn còn không đủ no, bây giờ lại có thể đưa lương thực tinh chế về nhà rồi.
Lại ngó nghiêng nhìn trong nhà: "Đúng rồi, Thạch Đầu không phải nói cháu về cùng với một anh nào đó sao, sao không thấy người đâu?"
Cô ấy còn tưởng rằng Nam Nam đưa cả bạn trai về nữa.
"Không đâu, anh Lâm có chút việc, nên không đi cùng qua đây. Cháu cũng không ở nhà ăn cơm đâu, phải nhanh chóng đi về lại, nếu không phải đi đường đêm nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận