Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 334

Dù sao cũng phải gặp mặt thì chúng ta mới yên lòng. Bà cháu cũng biết chuyện này rồi, cũng cho người đưa tin đến hỏi thăm mấy lần rồi."
Sau khi biết cháu gái cả có đối tượng tốt, để lấy công chuộc tội, cô ta cũng viết thư gửi về quê để nói về tin tốt này. Chỉ là muốn để người ở quê đừng bắt cô ta trở về đó làm việc.
Dù sao phía Hứa Hồng phải có bác dâu có mặt mũi chống lưng, nếu không sao có thể sao có thể qua lại với nhà cán bộ chứ.
Nghe thấy Hứa Kiến Sinh và Lý Tĩnh muốn chị ta đưa đối tượng về nhà, Hứa Hồng lập tức chột dạ.
Gần đây cũng không biết Lưu Hồng Quân bị sao mà tâm trạng luôn không tốt, còn nổi nóng với chị ta. Đừng nói để cậu ta đến nhà, chỉ là đạp xe đưa chị ta về hầm mỏ là người ta cũng không bằng lòng rồi.
Còn có cha chồng tương lai của chị ta cũng không biết đã được thăng cấp chưa.
Những chuyện này đều là nội tình của chị ta, tất nhiên chị ta không thể để Lý Tĩnh và Hứa Kiến Sinh biết. Chỉ có thể giả vờ tức giận nói: "Người ta ở khu tập thể ủy ban huyện bận thế nào chứ. Ai mà có thời gian đến nhà chúng ta. Có chút thời gian vậy mà cũng không đợi được mà còn nói lòng thành gì chứa. Hơn nữa, nhà chúng ta thế này, người ta muốn đến thì cháu cũng ngại đưa người ta đến. Muốn người ta đến nhà thì ít nhất cũng phải đổi sang căn nhà như trước kia chứ. Dù sao đến lúc đó nếu việc này không thành được, cháu cũng mặc kệ."
Hứa Hồng la hét xong thì đứng dậy đeo cặp đi ra ngoài, lúc đi còn không quên cầm theo phần bánh bao ngô của mình.
Lý Tĩnh sốt ruột không thôi, đuổi theo thì con bé đã đi xa rồi. Cô ta lại lo lắng quay trở về: "Kiến Sinh, chúng ta không thể làm lỡ chuyện của Hồng Hồng được. Đây là việc lớn." Cô ta thầm nghĩ người ở ủy ban huyện tốt hơn một cán bộ ở hầm mà là anh nhiều. Có thể làm thông gia với người ta, tính ra nhà họ đã trèo cao rồi.
Hứa Kiến Sinh cảm thấy không có gì cả: "Chuyện này tôi không quan tâm." Từ lúc dọa nạt Lưu Xảo, thấy trong nhà không có phản ứng gì, hắn ta cũng dần dần nghĩ ra được điều gì đó.
"Không quan tâm không quan tâm, cái gì cũng không quan tâm nữa, cái nhà này rốt cuộc do ai làm chủ." Lý Tĩnh tức đến đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Kiến Sinh không quan tâm chuyện này. Lý Tĩnh cũng chỉ có thể dựa vào bản thân. Có vứt cả thể diện thì cô ta cũng phải đòi được căn nhà.
Nhà họ vốn dĩ chỉ ở căn nhà hai gian nhỏ, sao bây giờ không thể phân chia chứ?
Thế là sau khi ăn cơm xong, Lý Tĩnh đến ủy ban mỏ tìm quản lý mỏ để đòi phòng ở. Kết quả đến ủy ban mỏ thì phát hiện không chỉ một mình cô ta đến. Nguyên căn phòng ủy ban mỏ đứng chật người, không phải công nhân lâu năm, thì cũng là người nhà của công nhân viên. Tóm lại mục đích chỉ có một, đòi nhà ở.
Lý Thành Văn bực mình không chịu nổi, thương lượng với quản lý mỏ Cao xong là trực tiếp quyết định, chuyện chia nhà ở sẽ chia theo điều kiện.
Đã kết hôn mà không có nhà sẽ ưu tiên hai vợ chồng đều là công nhân, nếu đáp ứng đủ hai điều kiện trên, thì dựa theo thời gian chung của vợ chồng để chọn.
Nếu chọn như vậy chưa đủ thì sẽ bỏ phiếu để chia. Bỏ phiếu tất nhiên không phải tất cả đều được bỏ, sẽ do những người được định trước không được chia nhà ở bỏ.
Người không được nhà, cũng khó có thể xác định được. Ai biết được sau này họ kết hôn, liệu có sẽ được chia nhà hay không. Bây giờ không bỏ phiếu cho người ta, chắc chắn sẽ lo lắng sau này người ta không bỏ phiếu cho mình.
Vậy nên định nghĩa đối với những người không được chia phòng là: Có nhà của gia đình mình!
Sau khi tin tức được đưa ra, Hứa Nam Nam phát hiện bầu trời ở khu mỏ này trong xanh, nước trong xanh, người đẹp mê hồn, đi bên cạnh đều là những đồng chí tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận