Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 316

Cậu ta đã nói mà, mình cũng đâu có đáng ghét lắm đâu, không thể làm người ta ghét mình đến mức này được. Sớm biết vì thế thì trên đường đi cậu ta đã không dây dưa mãi rồi.
Từ nhỏ cậu ta đã được con gái yêu thích rồi, sao có thể làm người ta vừa gặp đã ghét ngay được chứ. Trong lòng cậu ta lúc này nhìn chung cũng đã thấy thoải mái rồi.
Hứa Nam Nam cũng nghẹn lời, cảm thấy khoảng cách thế hệ thực sự quá lớn. "Được rồi, đồng chí Lâm Thanh Tùng, chúng ta tạm biệt nhé, không hẹn ngày gặp lại." Nói xong thì cười một cái, xách túi lớn sãi bước rời đi.
"Này, cô còn chưa giới thiệu tên của mình mà." Lâm Thanh Tùng hét lên ở đằng sau, đang định đi theo cùng ra khỏi nhà ga thì một bàn tay to lớn ở đằng sau nắm lấy bả vai cậu ta: "Định đi đâu thế?" Giọng nói mang theo vài phần nghiêm khắc.
Vai Lâm Thanh Tùng cứng lại, cậu ta quay đầu nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Anh trai."
Bởi vì phải bàn giao nhiệm vụ nên Hứa Nam Nam không về nhà mà đi thẳng đến hầm mỏ.
Chuyến đi này thực sự là phong trần mệt mỏi, lúc cô đến văn phòng thì chị Liễu đã phải bật thốt tấm tắc. Một chuyến đi xa, đúng là đã giày vò đứa trẻ này mà.
Tự Hứa Nam Nam thì hoàn toàn không cảm thấy khổ cực gì cả, cô ở Thượng Hải ăn ngon uống sướng, vui chơi cũng không tệ. Chỉ là lúc trên đường quay về thì có giày vò một chút mà thôi. Nhưng cũng bởi do lúc ở trên xe không được tiện cho lắm nên trông người mới nhếch nhác đôi chút, lộ ra vẻ chịu rất nhiều cực khổ.
Trưởng ban Tiêu cũng cảm thấy lần sau vẫn nên để nam đồng chí đi thì tốt hơn. Ai mà biết Hứa Nam Nam lại lập tức quăng cho ông ấy một quả bom: "Tôi mua được hết đồ về rồi ạ."
Trưởng ban Tiêu lập tức giật mình: "Mua về được thật à?"
Hứa Nam Nam gật đầu, mang túi đi qua.
Không chỉ có trưởng ban Tiêu, những đồng chí khác cũng đến xem, phải biết nhiệm vụ này khiến tất cả bọn họ đều thất bại thảm hại, không ngờ cô gái nhỏ này lại làm được.
"Em làm được thế nào vậy, đơn vị nào làm được thế?" Chị Liễu vội vã hỏi.
Những người khác cũng tò mò nhìn cô chằm chằm.
Hứa Nam Nam sớm đã nghĩ sẵn đối sách: "Những thứ này không dễ làm đâu ạ, những nơi bán đồ kim khí trong cửa hàng tổng hợp đều không có bán. Em tìm mấy xưởng máy móc thì tìm được một thầy ở trong đó lắp ráp. Chỗ người ta có quy định số lượng, không dễ nhường ra, phải tốn không ít quan hệ."
Nói đến mức này rồi, mọi người ai cũng không phải người hồ đồ, dĩ nhiên đoán được là chuyện gì. Không dễ nhường ra, tốn mối quan hệ, vậy chắc chắn là đã đút lợi cho người ta.
Đừng nhìn xã hội này suốt ngày kêu gào một lòng vì tập thể, cống hiến hết mình cho xã hội và tổ quốc, nhưng ai mà không có chút tư lợi. Cả bọn họ đây bình thường khi đi công tác, những mối quan hệ đó không phải cũng được thiết lập bằng những điều này sao. Không thì người ta sao phải thuận tiện cho mình được chứ? Cho nên đối với những người khác, người của bộ phận vật tư rất có năng lực, bọn họ luôn có thể mua được những thứ mà người khác không mua được.
Mọi người trong bộ phận vật tư không hỏi thêm gì nữa. Mặc dù rất tò mò làm sao mà Hứa Nam Nam có thể tìm được những mạng lưới giao thiệp này, nhưng chuyện này không thể hỏi nhiều, dù sao cũng là mạng lưới giao thiệp của riêng của Hứa Nam Nam. Nếu anh hỏi, người ta nói hay là không nói, nếu người ta nói rồi thì anh có nói ra mạng lưới giao thiệp của mình không?
Những thứ này đều là qua lại lẫn nhau.
Trưởng ban Tiêu vui mừng: "Không tệ, không tệ, ban đầu tôi không nhìn nhầm người mà, đồng chí Vu Nam Nam của chúng ta đúng là thanh niên tiến bộ tích cực có chí tiến thủ mà, Nam Nam coi như là người trẻ nhất ở bộ phận vật tư của chúng ta phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận