Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 179

Nghe thấy chỉ năm hào, thế là sóng lòng Hứa Nam Nam cuồn cuộn tung trào.
Một đống đồ thế này, cho dù không phải là đồ cổ, thu gom như những thứ bình thường cũng được đấy. Trước tiên cứ cất nó vào cửa hàng Taobao, sau này nếu không bán được thì mình giữ lại cũng không lỗ.
Hứa Nam Nam cũng không dám trắng trợn mang những thứ này về mỏ, chỉ có thể trước tìm một chỗ không có ai nhìn thấy, ném vào cửa hàng Taobao, không định cả giá tiền, chỉ treo ở đó rồi về thẳng hầm mỏ.
"Nam Nam, cuối cùng cháu đã về rồi."
Vừa về đến hầm mỏ thì có một người đàn ông bước ra khỏi phòng của người gác cổng. Hứa Nam Nam nhìn thấy đó là Hứa Quý, chồng của Tống Quế Hoa.
"Chú Quý." Hứa Nam Nam ngạc nhiên hô lên.
Vệ Quốc Binh cũng bước đi ra từ trong đó, anh ấy hỏi: "Nam Nam, người này nói là người của thôn họ Hứa bọn cháu, cháu có quen anh ta không?"
"Chú Vệ, đây là chú Quý đã vô cùng chăm sóc cho cháu và Tiểu Mãn khi còn ở trong thôn họ Hứa. Hộ khẩu của cháu và Tiểu Mãn là ở nhà của nhà chú ấy ạ." Hứa Nam Nam mỉm cười, nói xong thì nhìn lại Hứa Quý: "Chú Quý, sao chú đến đây. Thím Quế Hoa vẫn khỏe chứ ạ? Và cả bà nội Trần, Mộc Đầu và Thạch Đầu nữa ạ, bọn họ khỏe cả chứ ạ?"
"Đều khỏe, đều khỏe." Từ Quả nói lia lịa, rồi lại đi vào phòng gác cổng, xách một cái túi bước đến.
"Lần này chú đặc biệt đưa đồ đến cho cháu và Tiểu Mãn. Cháu đoán xem là gì?"
Trong túi có vẻ đựng cũng không nhiều đồ, Hứa Nam Nam thực sự không đoán ra được là thứ gì mà có thể khiến Hứa Quý có lòng chạy đến đây một chuyến.
"Cháu quên rồi à, lúc đó cháu làm gì ở trại nuôi chồng ấy?"
"Á, là thịt lợn." Hứa Nam Nam kinh ngạc nhìn vào chiếc túi mà Hứa Quý đang xách.
"Đoán đúng rồi." Hứa Quý cười ha hả.
Bởi vì sắp sang năm, sau khi giao công lên thôn thì vẫn còn thừa lại vài con. Hứa Căn Sinh vung tay, thay vì đợi đói đến hao gầy thì không bằng mổ thịt chia ra sớm chút.
Cảnh lúc chia thịt thật sự không kém gì lúc chia lương thực.
Thịt lợn chỗ nào cũng ngon, huyết lợn, xương đầu lợn, ruột lợn, thịt lợn... đều là món mặn cả đấy, đối với người thôn họ Hứa quanh năm không được ăn một miếng thịt, thì việc chia thịt còn đáng mong đợi hơn cả năm mới.
Thôn đông người, cũng chỉ có vài cân thịt chia được đến mỗi nhà mỗi hộ mà thôi.
Mặc dù Hứa Nam Nam hiện đang làm công nhân tạm thời trong thành phố, nhưng mấy con lợn này lúc đầu là do cô chăn nuôi ra, có công lao có khổ lao, cho nên lúc Hứa Căn Sinh nói chia cho Hứa Nam Nam mấy cân thịt, người trong thôn tuy có chút không nỡ, nhưng cũng không tiện nói rõ mình không vui. Thế là vài cân thịt này đã trở thành tài sản riêng của hai chị em Hứa Nam Nam.
Vì hộ khẩu của Hứa Nam Nam ở nhà của Tống Quế Hoa, nên mấy cân thịt này do Tống Quế Hoa giữ cho hai đứa trẻ.
"Thím cháu vốn còn định lấy muối để muối thịt cho cháu, nhưng còn chưa kịp làm thì gia đình ở sau nhà đã đến quậy, đòi lấy thịt đi. Thím cháu lo không giữ được đến lúc đó, nên bảo chú đưa đến thành phố cho cháu. Có miếng dày miếng mỏng, miếng mỏng thì lấy để gói sủi cảo, làm thịt muối ăn đều được. Miếng dày thì phải rọc mỡ ra để chiên sớm chút, thím cháu có nói, mỡ heo dinh dưỡng hơn dầu thực vật, thích hợp để bổ dưỡng cơ thể."
Hứa Nam Nam hít hít cái mũi chua xót nhìn cái túi đựng thịt.
Hóa ra cho dù cô và Tiểu Mãn rời khỏi thôn họ Hứa, người trong thôn cũng không bạc đãi bọn họ, không quên phần của bọn họ. Thím Quế Hoa còn bảo chú Quý lặn lội đường xa để đưa đến đây.
Những chuyện này đều là tình cảm, cũng là tình cảm đáng để cô và Tiểu Mãn ghi nhớ suốt đời.
Lau khóe mắt, Hứa Nam Nam vội vàng nói: "Chú Quý, để cháu đưa chú đi ăn cơm trước đã, thuận tiện hỏi chuyện trong nhà luôn ạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận