Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 626

Quản lý mỏ Cao nói không thể để sau này khi lãnh đạo ở trên tới kiểm tra rồi chọn ngẫu nhiên một nhân viên để hỏi những thứ này mà người đó không trả lời được, khi ấy sẽ rất mất mặt."
Hứa Nam Nam lật lật xấp tài liệu, nội dung chủ yếu là những tư tưởng tiến bộ. Những thứ này trái lại sẽ rất có ích ở một khoảng thời gian trong tương lai. Song Hứa Nam Nam lại điều chỉnh lại kế hoạch học tập một chút. Cô rút ra những ý trọng điểm từ những văn kiện ấy để cho mọi người hiểu. Sau đó thì thêm những trích dẫn lời nói vào.
Quản lý mỏ Cao nhìn bản kế hoạch của Hứa Nam Nam đưa, đặt bút ký ngay luôn, cho phép cô thực hiện.
Hứa Nam Nam thấy bộ dạng qua quýt cho xong của ông ta, cô cảm thấy người này không chỉ đơn thuần là tin tưởng mình, mà là ông ta thấy rằng việc học tập này không quan trọng lắm. Có lẽ làm kế hoạch học tập gì đó này cũng chỉ là để thuận theo trào lưu.
Những người lãnh đạo làm việc thiết thực kiểu như thế này, có lẽ thà rằng để các công nhân sử dụng thời gian này để đào thêm quặng sắt còn hơn.
Không cần biết quản lý mỏ Cao nghĩ gì, Hứa Nam Nam vẫn tràn đầy hăng hái. Gan cô không lớn, khi đối mặt với tình huống lớn lao thì cô sẽ thuận theo xu hướng.
Làm những việc này bận rộn hơn nhiều so với lúc làm việc ở bộ phận vật tư.
Hứa Nam Nam cả ngày bận rộn tổ chức cho mọi người học tập, bận đến mức tối mặt tối mày, cứ thế bất giác một tuần trôi qua. Một ngày nào đó lúc tan làm cô chợt nhìn thấy Lâm Thanh Bách, cô còn nghĩ rằng chắc mình hoa mắt mất rồi.
Đợi nhìn kĩ rồi thì thấy anh vẫn đứng ở đó, cô lập tức kinh ngạc chạy tới: "Anh Lâm!"
Lâm Thanh Bách thấy cô chạy tới, đưa tay ra theo bản năng, nhưng lại rút tay về khi nhận ra bên cạnh có nhiều người. Anh đi vài bước về phía Hứa Nam Nam: "Đi chậm lại, đường này không bằng phẳng, đừng để ngã."
Cô bé này không cho người ta bớt lo được mà. Đi đâu cũng thấy nhớ mong.
Cuối cùng khi nhìn thấy cô trái tim Lâm Thanh Bách mới ổn định lại, trong lòng cảm thấy đầy ăm ắp. Lúc Hứa Nam Nam đến gần, anh nhận lấy cái túi đeo trên người Hứa Nam Nam một cách tự nhiên, treo ở trước mặt rồi đẩy xe đi: "Về trước rồi hẵng nói chuyện sau."
Hứa Nam Nam mỉm cười gật đầu đáp "ừm", trong lòng vô cùng tò mò. Cô muốn biết chuyện đó Lâm Thanh Bách đã giải quyết như thế nào. Phía trên liệu có hành động nào với cô không và cả việc những tài liệu đó có tác dụng lớn không.
Nếu không phải mấy ngày nay quá bận rộn, cô chắc chắn sẽ không thể ngủ được vì nghĩ về những vấn đề này.
Hai người đi trên con đường trong thành phố, Lâm Thanh Bách không trực tiếp tiễn Hứa Nam Nam về mà đưa cô ra ngoại ô thành phố để ngắm cảnh. Hai người vừa đẩy xe vừa trò chuyện cười nói.
Anh không nói về chuyện đó, trong lòng Hứa Nam Nam cứ thấy ngứa ngáy khó chịu. Nhưng nhìn thái độ của anh lại thấy không ổn, như thể anh đang nói với cô bây giờ không thể gấp gáp được. Qua một lúc sau, Lâm Thanh Bách mới chống xe xuống, bắt lấy Hứa Nam Nam hôn một cái rồi nói khẽ bên tai cô. "Có người theo sau."
Hứa Nam Nam cứng đờ, sau đó cô cũng nhanh chóng túm lấy Lâm Thanh Bách hôn lại. Cô kéo cổ Lâm Thanh Bách xuống, giả bộ như đang thẹn thùng: "Thế làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu." Lâm Thanh Bách cười một cách yêu thương: "Đừng sợ, sau này chúng ta nói chuyện chú ý chút là được. Những thứ được giao lên bên trên đó hữu dụng lắm. Bên trên rất coi trọng. Nhưng bọn họ cũng lo ngại, sẽ không làm gì em đâu, cùng lắm chỉ là sai người theo dõi thôi. Sau này em hãy chút ý thêm về những người tiếp xúc gần với mình."
Hứa Nam Nam nghe thấy sau này mình sẽ bị người ta giám sát thì thấy hơi khó chịu. Nhưng lại nghĩ thế này đã tốt hơn nhiều so với dự tính xấu nhất của cô trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận