Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 548

Lâm Trường Chinh quả thực hết sức thất vọng với quan điểm chính trị của vợ mình. Ban đầu bà ta cũng là một nữ thanh niên tiến bộ, nhưng sau khi kết hôn thì lại không hiểu được tình thế ra sao rồi.
"Không phải anh cũng không muốn qua lại với nhà họ Chu sao? Thủ trưởng Chu nóng nảy, nhà họ Lâm chúng ta cũng vậy. Trương Văn Tú đó, em mời cô ta vào nhà, cô ta còn không muốn vào. Người ta xem thường nhà chúng ta như vậy, tại sao em phải tôn trọng bọn họ."
Lâm Trường Chinh nghe những lời này của bà ta là biết bà ta hoàn toàn không quan tâm chính trị ra sao. Trong mắt bà ta bây giờ chỉ có thể nhìn thấy một mẩu ba phần đất trong khu tập thể, chỉ có những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này mà thôi. Ông lập tức cảm thấy thất vọng trong lòng, suy nghĩ ngầm dạy vợ cũng không còn. Với tư tưởng của bà ta, ngoảnh lại còn không phải sẽ nói cho người nào nghe à.
Lâm Trường Chinh lộ vẻ thất vọng xoay người đi xuống lầu.
Ở dưới lầu, Lâm Thanh Bách và Hứa Nam Nam đang đứng ở cửa sổ ngắm cảnh tuyết. Hai người cười cười nói nói, bầu không khí rất hòa hợp. Lâm Trường Chinh khẽ sửng sốt, lúc này mới chắp tay sau lưng đi đến.
"Thanh Bách, Nam Nam, vẫn chưa nghỉ ngơi sao."
Hứa Nam Nam đang bàn bạc với Lâm Thanh Bách đợi thời tiết tốt hơn một chút thì hãy đi dạo cố cung, nghe thấy có tiếng nói, cô quay đầu nhìn lại thì thấy Lâm Trường Chinh đang chắp tay sau lưng đi tới.
Lâm Trường Chinh không thích nói chuyện, Hứa Nam Nam ở lại đây hai ngày, Lâm Trường Chinh cũng rất ít khi chủ động nói chuyện gì. Vì vậy lúc này nhìn thấy ông, Hứa Nam Nam khá kinh ngạc: "Chú Lâm."
Lâm Trường Chinh gật gật đầu, sau đó lại nhìn Lâm Thanh Bách đang xụ mặt: "Hiếm khi tới đây một lần, bình thường lúc không có chuyện gì làm thì để Thanh Bách đưa cháu ra ngoài chơi."
Hứa Nam Nam gật đầu: "Dạ, cháu và Thanh Bách cũng đang bàn bạc đây ạ."
Tưởng rằng Lâm Trường Chinh sẽ rời đi, kết quả ông thở dài: "Hôm nay dì Lý của cháu nói những lời đó, cháu đừng để ý. Chú với lão Chu có chút hiểu lầm, cũng không phải có thù oán gì, sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà. Cháu muốn gần gũi với nhà bọn họ thì cứ đi, không cần kiêng dè gì cả."
Không đợi Hứa Nam Nam trả lời, ông lại chắp tay sau lưng quay người lên lầu.
Hứa Nam Nam sững sờ nhìn ông, lại nhìn Lâm Thanh Bách: "Anh Lâm, cha anh bị sao vậy? Em còn tưởng ông ấy sẽ không vui khi em đến nhà họ Chu chứ. Biểu hiện của thủ trưởng Chu giống như có mâu thuẫn với cha anh lớn lắm mà." Quả thực là chỉ nhắc đến thôi đã ghét bỏ.
Lâm Thanh Bách cũng suy nghĩ: "Người thế hệ bọn họ không đến mức hẹp hòi như vậy đâu."
"Vậy là tốt rồi, chú Chu và cô Trương đối xử với em được lắm, em nghĩ sau này đi lại như người thân cũng được." Đặc biệt là bệnh cũ ở trên chân của Chu Vân Sơn, cô còn muốn xem thử có cách gì để giúp ông ấy chữa trị không. Việc lớn không làm được nhưng việc nhỏ có thể làm từng chút từng chút. Hơn nữa, Chu Vân Sơn sắp lên tiền tuyến, cơ thể tốt một chút thì cũng có thể giúp ích được phần nào. Đối với ân oán giữa nhà họ Lâm và nhà họ Chu, cô không quan tâm.
Bên nhà họ Tôn, Tôn Hỉ Mai đỏ mắt ngồi trên sofa. Nghĩ đến sự thân mật giữa Lâm Thanh Bách và Hứa Nam, trong lòng đã chua xót không thôi.
Bà Tôn thấy cô ta tủi thân, trong lòng cũng bất mãn với nhà họ Lâm. Con gái nhà mình theo đuổi mỗi ngày, không nể mặt con gái của mình, chỉ nhìn vào sự giúp đỡ của ông Tôn nhà mình đối với nhà họ Lâm lúc đó thì cũng không nên làm nhục người ta như vậy.
"Mẹ, mẹ nói chú Lâm rốt cuộc là làm sao vậy, sao cũng bênh vực Nam Nam đó chứ. Không phải ông ấy có quan hệ không tốt với nhà họ Chu sao? Chẳng lẽ bọn họ hòa giải rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận