Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 198

"Ăn không nổi thì để lại buổi tối ăn ạ, ở trên núi cũng thuận tiện, có thể sinh hoạt ăn cơm nóng." Hứa Nam Nam kiên quyết nói.
Hạ Thu Sinh nhấp một ngụm rượu, cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, cầm lấy chai rượu ngửi ngửi: "Rượu này không tồi, đủ vị."
"Thầy Hạ, nếu ông thích thì sau này cháu tặng sang nhiều thêm chút ạ." Hứa Nam Nam cười nói. Chỉ cần Hạ Thu Sinh được vui thì chắc chắn cô sẽ dồn hết sức lực.
"Thỉnh thoảng uống chút là được rồi, chúng ta không được tham rượu." Hạ Thu Sinh nghiêm túc nói. Uống một ly rượu nhỏ, ăn thêm mấy miếng thịt Hứa Nam Nam đưa tới, ông bèn hỏi về tình hình của Hứa Nam Nam ở thành phố.
Hứa Nam Nam vui vẻ nói: "Cháu lấy được bằng tốt nghiệp kế toán trung cấp chuyên nghiệp rồi ạ, chỉ đợi kỳ thi tuyển của hầm mỏ năm sau thôi ạ."
"Nhanh vậy đã lấy được bằng tốt nghiệp rồi sao?" Hạ Thu Sinh ngạc nhiên nói.
"Chứ sao ạ, thầy Hạ, không phải ông từng nói đó sao, cháu là thiên tài nhỏ. Thầy cô ở trường kế toán cũng nói cháu thế, nói cháu có thiên phú. Nếu không thì bọn họ cũng sẽ không cho phép cháu tham gia kỳ thi tốt nghiệp trước thời hạn đâu ạ." Hứa Nam Nam tự tâng bốc mình, cô cũng hết cách, dù sao chuyện này xác thật cũng rất hiếm thấy, cô đành phải tự làm ra vẻ mình là một tài năng có thiên phú rất cao.
"Giỏi lắm, giỏi!" Hạ Thu Sinh có vẻ rất xúc động, rót một ly rượu, hớp này ông ấy uống rất vội vàng, vẻ mặt tràn đầy tán thưởng nhìn Hứa Nam Nam: "Không ngờ đời này của ông cuối cùng có thể dạy được một học sinh có thiên phú tốt thế này. Vận may của ông cũng coi như không tệ. Ha ha ha."
Nghe ông ấy khen như thế, Hứa Nam Nam lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, chỉ có thể nở nụ cười để che giấu.
Hạ Thu Sinh vui mừng xong rồi, lại khích lệ tiếp: "Nam Nam à, tài năng cháu như vậy, nhất định phải kiên trì học tập, nếu đậu vào được đại học, thành sinh viên là tốt rồi. Con người bây giờ đấy mà, cứ cảm thấy trung học phổ thông trung chuyên là đủ rồi, dẫu sao những đơn vị ở trong thành phố cũng chỉ yêu cầu đến thế này, nhưng Nam Nam à, cháu phải biết, bất kể là lúc nào thì tri thức mãi mãi cũng không bao giờ ngại nhiều. Người khác là học sinh trung học phổ thông, học sinh trung cấp trung chuyên, thì cháu phải làm sinh viên đại học. Cháu như vậy mới sẽ có khởi điểm cao hơn."
Là một giáo viên đại học, Hạ Thu Sinh cảm thấy sinh viên đại học mới là tốt nhất. Hầu hết các sinh viên ông từng dạy hiện giờ đều là những nòng cốt ở khắp nơi trên đất nước. Ngay cả Lý Thành Văn ban đầu có thành tích bình thường, bây giờ không phải cũng là phó quản lý mỏ đó sao. Đây chính là sức mạnh của trí thức.
Hứa Nam Nam biết quan điểm của Hạ Thu Sinh không sai, nhưng người biết rõ hướng đi tương lai là cô cũng biết rằng quan điểm này sẽ không ổn trong một khoảng thời gian tới.
"Dạ, cháu bây giờ còn phải chăm sóc Tiểu Mãn, chuyện thi đại học không vội, dù sao cháu vẫn còn nhỏ ạ. Cháu nghe nói rất nhiều người thi đại học toàn sắp hai mươi đấy ạ."
Hứa Nam Nam nói qua loa.
Hạ Thu Sinh nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của Hứa Nam Nam lúc này, đúng thật sự không thể đi học đại học tùy theo ý muốn được, dù sao cô vẫn còn phải nuôi một đứa em gái.
Trong lòng Hạ Thu Sinh có chút mất mát, cảm thấy nếu mình không gặp phải chuyện này thì có thể đã có thể giúp được đứa trẻ này một tay.
Nhưng nếu ông không gặp phải chuyện này thì có lẽ cũng không gặp được đứa trẻ này.
Định mệnh là chuyện không thể nói rõ được.
Hạ Thu Sinh ăn một ít món thì không ăn nữa. Thân thể ông ấy không tốt, cũng không có đam mê gì lớn đối với đồ ăn. Hứa Nam Nam cũng không ép ông ấy ăn hết, cô giúp ông ấy bưng vào nhà, dùng nấp đậy lại, định bụng để lại buổi tối hâm nóng lại ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận