Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 184

Thím Liêu ở nhà ăn nhìn thấy Hứa Nam Nam đang tranh cãi với người nào đó, chạy tới hỏi thăm tình hình, thấy đó là Lý Tĩnh thì bà ấy nói ngay: "Lý Tĩnh, cô làm cái gì vậy? Lần trước suýt làm liên lụy Nam Nam, lần này sao còn ồn ào với con bé ở trước mặt mọi người vậy hả?"
Mặc dù Hứa Nam Nam không nói gì nhưng Hứa Nam Nam một mình mang theo Hứa Tiểu Mãn đến sống trong ký túc xá, người nhà rõ ràng thì đang ở phòng công nhân viên chức ở hầm mỏ bên cạnh, thế là mọi người đều đoán được rằng Hứa Nam Nam không hòa thuận với cha mẹ.
Bây giờ nhìn thấy Lý Tĩnh làm ầm ĩ như vậy, thím Liêu cũng không nhìn được nổi nữa.
Hứa Hồng lập tức nói đỡ cho Lý Tĩnh: "Nhỏ Hai và nhỏ Tư là con gái của bác dâu cả, bác ấy quản con mình thì sao, mấy người quản được à?"
"Cô ta không phải mẹ cháu, hộ khẩu bọn cháu không có ở nhà đó, bọn họ cũng đã viết giấy cam đoan sau này sẽ không quản sống chết của cháu và chị nữa, bọn họ chỉ lo cho mấy người con của chú hai và chú ba thôi." Hứa Tiểu Mãn ở bên cạnh hét lên, nước mắt cũng chảy ra ngoài vì uất ức.
Việc hai vợ chồng Hứa Kiến Sinh nuôi cháu trai và cháu gái không phải tin mới gì. Còn chuyện hộ khẩu của Hứa Nam Nam chuyển ra ngoài thì người biết được ở hầm mỏ xác thật không nhiều. Nghe vậy thì mọi người cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
Tại sao hộ khẩu con gái của nhà Hứa chủ nhiệm phải chuyển ra ngoài vậy nhỉ.
Thím Liêu chế giễu: "Đúng là buồn cười, cả con cái cũng không nhận mà còn muốn con gái hiếu kính mình, đây là lý lẽ gì vậy chứ?"
Tuy việc hiếu kính cha mẹ là điều con cái nên làm, nhưng vấn đề là Lý Tĩnh còn trẻ thế này, còn tuổi tác Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn rõ rãng chỉ chừng này. Hơn nữa bình thường không ai quan tâm hai đứa trẻ cả, bây giờ còn chạy tới trước mặt hai đứa trẻ đòi lợi ích, chuyện này khiến mọi người cũng không nhìn được nổi nữa.
Bị vạch trần nguồn cơn, khuôn mặt của Lý Tĩnh cũng có phần nóng bừng lên vì luống cuống.
"Hứa Nam Nam, mày đừng có hối hận, sau này tao và cha mày sẽ không quan tâm đến mày nữa!" Lý Tĩnh thở phì phò ném ra một câu rồi bưng bát cơm rời đi.
Hứa Hồng cũng bưng bát cơm chuẩn bị rời đi, nhìn thấy mấy món thịt trên bàn, chị ta định tiện tay bưng đi luôn, nhưng bị Hứa Nam Nam đánh một cái, đuổi móng tay của chị ta về lại.
Hứa Hồng thẹn quá hóa giận: "Nhỏ Hai, mày đợi đấy, tao về nói với bác cả." Chị ta cũng tức giận thở phì phò bưng bát cơm chạy đi.
Kẻ gây rối đã rời đi, mọi người cũng không xem cảnh náo nhiệt nữa. Thay vào đó lại ở bên cạnh len lén bắt đầu bàn tán về chuyện vừa rồi, sôi nổi phỏng đoán ân oán của gia đình Hứa Kiến Sinh.
Hứa Quý cũng có phần không biết làm sao: "Nam Nam, chuyện này phải làm sao đây. Không biết người của hầm mỏ sẽ bàn tán thế nào đây."
"Chú Quý, không sao đâu ạ, cùng lắm chỉ là bàn tán này nọ thôi ạ. Chuyện này chúng ta không sai, không sợ lời ra tiếng vào. Chú ăn đi ạ, món ăn nguội cả rồi."
Một bên khác, Lý Tĩnh tức giận thở hồng hộc trở về nhà.
Lý Tĩnh đặt bát cơm lên bàn, Hứa Kiến Sinh gọi em trai và em dâu ăn cơm, hai người cũng không khách khí, cùng bưng chén đũa ăn với mấy đứa trẻ.
Mấy người đang ăn thức ăn thơm phức thì Lý Tĩnh đột nhiên bật khóc ra tiếng.
"Có chuyện gì vậy?" Hứa Kiến Bình có phần không vui nhìn chị dâu của mình. Anh ta cho rằng chị dâu cả là bởi thấy bọn họ ăn món thịt nên mới khóc thế này.
Thế thì bủn xỉn quá đi mất. Cũng không nghĩ xem ở nhà bọn họ cực nhọc cỡ nào, đến ăn có bữa thịt thì làm sao.
Hứa Kiến Sinh cũng không tránh khỏi nghĩ như thế, nghiêm mặt nói: "Ăn cơm mà khóc cái gì?"
"Tôi tủi thân, còn không cho tôi khóc. Con nhóc Nam Nam chết tiệt, đúng là tức chết tôi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận