Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 395

Dì Tôn đỏ mặt: "Tôi chỉ nói vậy thôi, đâu có ý gì."
Vợ chủ tịch huyện Tôn không nói thêm câu nào nữa. Muốn cưỡi lừa tìm ngựa, trần đời nào có chuyện tốt như thế? Hơn nữa, lần trước bà ta đã nghe anh Ngô ở cục công an nói, bộ trưởng Lâm này dường như đã có người yêu rồi, hành động nhanh thật đấy.
Không biết con gái nhà ai may mắn thế, tìm được anh người yêu tốt như vậy.
Đồng chí Hứa Nam Nam hư hư thực thực giậm phải vận may đang nằm trên giường đọc tin nhắn.
Tên Cậu Hai đó thế mà còn có mặt mũi đến tìm cô, muốn giới thiệu việc làm ăn cho cô.
Cô trực tiếp gửi lại câu cút đi, rồi tắt tin nhắn.
Hừ, ghiền hố cô rồi chứ gì. Lừa một mình không sướng. Phải tìm thêm người tới. Nghĩ hay lắm.
Nếu không phải Cổ lỗ sĩ là ‘trợ lý nhỏ’ mà cô thu nhận, thì bây giờ ngay cả Cổ lỗ sĩ cô cũng không thèm để ý nữa. Dù sao tiền của cô bây giờ đủ dùng. Mấy món đồ cổ thu thập được ở Thưởng Hải trước kia, cô đều bỏ vào trong giỏ rồi, không bày ra, cũng không định bán. Nếu sau này có cơ hội thu được đồ tiếp thì cô cũng không thể cứ bán đại được, ít nhất cũng phải làm rõ giá cả đã. Không thể để bị người ta xem như đồ ngu được nữa.
Có tiền có đồ cổ, bây giờ cô thấy tự tin hơn bất kỳ ai.
Ngày hôm sau, Hứa Nam Nam cảm thấy quả nhiên tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Gần như khỏi bệnh rồi, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy thanh mát.
Đến mỏ, chưa kịp đi vào văn phòng, Hứa Linh đã chạy đến tìm cô rồi.
"Chị ơi, sau này em không cần dùng sổ lương thực của chị nữa, em dùng sổ lương thực của cha." Hứa Linh cười vui vẻ, nụ cười còn mang thêm vài phần đắc ý đắc thắng.
Hứa Nam Nam kéo cô nhóc sang một bên hỏi chuyện.
Thì ra hôm qua sau khi Hứa Kiến Sinh biết chuyện từ chỗ chủ nhiệm Chu, buổi tối chạy đến ký túc xá độc thân tìm Lý Tĩnh hỏi cho ra lẽ. Sau khi biết toàn bộ thì lập tức nổi cơn giận dữ. Từ sau khi ngủ riêng với Lý Tĩnh, Hứa Kiến Sinh cũng không muốn về căn nhà đó nữa, thường ngày phần lớn thời gian đều ăn ở nhà ăn. Dù sao lương thực mỗi tháng của hắn ta đều giữ một phần đưa cho nhà, cộng thêm lương thực từ quê mang đến, cùng với số tiền lương của hắn ta có thể đến chợ đen mua lương thực thô về bù thêm, cũng đủ để mấy đứa trẻ ăn no.
Ai mà biết chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ người ta đột nhiên chạy đến nói rằng con hắn ta đói đến lép bụng, còn phải để chị con bé dẫn đến nhà ăn ăn cơm đấy.
Bất kể Lý Tĩnh giải thích như thế nào, dù sao Hứa Kiến Sinh cũng không bỏ qua chuyện để con gái mình bỏ đói. Bảo rằng bây giờ cả mỏ này ai cũng biết chuyện con gái ruột của hắn ta bị bỏ đói. Cả ngày hắn ta ở nhà ăn ăn no say, còn con gái mình thì ở nhà đói lép bụng, việc này có thể bỏ qua sao?
Ở mỏ cũng có vài công nhân cũng bị chịu đói, nhưng người ta đều là thêm cho con cái ăn, còn người lớn thì thắt lưng buộc bụng. Đến phiên nhà hắn ta, hắn ta lại là người ăn no, còn con cái thì đói không còn gì. Người ta không biết, còn tưởng rằng Hứa Kiến Sinh cố ý bỏ đói con cái mình.
Trải qua chuyện này, Hứa Kiến Sinh trực tiếp bảo Hứa Linh theo hắn ta đi đến nhà ăn ăn cơm, dù cho có thắt lưng buộc bụng đến mức nào, hắn ta cũng phải cho con gái mình có miếng cơm. Còn về phần mấy đứa ở trong nhà thì tùy cho Lý Tĩnh giày vò thế nào.
Kết quả này ngược lại cũng không tồi, ít nhất thì sau này Hứa Linh không còn bị đói nữa.
Cô xoa đầu Hứa Linh: "Được, nếu như sau này em ăn không no, cứ đến tìm đầu bếp Đỗ. Ăn bằng sổ lương thực của chị nhé."
"Chị ơi, chị yên tâm đi, sau này em có thể được ăn no rồi ạ." Ánh mắt của Hứa Linh khi cười tỏa sáng, cứ như con cáo nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận