Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 287

Thời đại này không có chuyện để con gái gánh vác gia đình. Con gái nhà ai có thể gánh vác gia đình chứ, không có anh em, sau này có gả cho nhà người cũng bị nhà chồng xỉ vả. Nhìn bà nội của cháu mà xem, gặp phải mẹ chồng như bà ta, không có anh em, cháu sẽ bị bà ấy giày vò đến chết."
"Ý của thím là gì, ý của thím là toàn bộ mẹ chồng đều có thể giống với bà cụ à?" Hứa Nam Nam cười lạnh nói.
Lưu Xảo cũng không tức giận, thở dài nói: "Cháu vẫn còn trẻ, chưa thấy được nhiều kiểu mẹ chồng, chỉ thấy ở trong thôn của chúng ta thôi. Có mẹ chồng nhà nào mà không giày vò con dâu chứ. Như bà nội của cháu là còn nhẹ đấy. Nhưng dù vậy chúng ta cũng phải lấy lòng bà ta để sống qua ngày. Cháu nói xem, nếu như sau này cháu bị nhà chồng ức hiếp, ai sẽ ra mặt cho cháu đây? Là Tiểu Mãn ư? Tính của nó còn thành thật hơn cả cháu nữa. Dựa vào ông bà nội mà cháu mới nhận à? Bọn họ đã lớn tuổi rồi, nói một câu không dễ nghe thì cũng không sống được mấy năm nữa. Dù còn sống thì tuổi cũng lớn, có thể quản được chuyện gì chứ?"
Hứa Nam Nam cười như không cười nhìn cô ta.
Lưu Xảo rũ mắt xuống: "Thím cũng không nói hai lời với cháu, dù thế nào thì Long Long cũng gọi cháu một tiếng chị, là chị em ruột, có đánh gãy xương cốt thì vẫn liền gân, sau này thể nào cũng sẽ ra mặt giúp cháu. Hơn nữa, chỉ có con trai mới có thể kéo dài huyết mạch, cháu cũng không muốn đến gia đình đã nhận cháu làm con nhận nuôi đó, đến đời của cháu và Tiểu Mãn thì tuyệt hậu rồi đúng không."
Lời đã nói đến đây rồi, Hứa Nam Nam nào còn không hiểu tính toán trong lòng cô ta nữa. Cô chỉ nghĩ, nếu để bà cụ biết cô con dâu này muốn cho cháu nội của bà ta đi làm con thừa tự nhà khác, không biết bà ta sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ.
"Thím muốn để Long Long đi làm con thừa tự à? Thím không sợ bà cụ liều mạng với thím sao?"
"Long Long là do thím sinh, đương nhiên thím có quyền làm chủ trong chuyện này." Hộ khẩu đã chuyển ra ngoài rồi, cô ta muốn chia nhà, người khác cũng không thể nói bậy.
"Nhỏ Hai à, thím ba là vì muốn tốt cho cháu. Có một người anh em luôn tốt hơn so với một mình tự chống đỡ, Long Long đã mười ba tuổi rồi, hai năm nữa sẽ thành niên, cũng không cần cháu phải gánh vác, thím và chú ba của cháu cũng có thể nuôi sống thằng bé, như thế thì có lợi biết bao đúng không?"
Không cần nhọc lòng bất cứ chuyện gì cũng có một người anh em, sau này còn có một chỗ dựa. Đúng là có lời. Hứa Nam Nam mỉm cười, kiên định lắc đầu: "Thím Lưu à, chắc là thím vẫn chưa biết nhỉ, bây giờ Mai Tử không còn ở trong nhà bác cả và bác dâu cả của chị ta nữa rồi, một mình sống trong ký túc xá độc thân, ăn cơm cũng ăn ở nhà ăn, tiền lương mỗi tháng đều tự giữ lấy, vì chuyện này mà chị ta đã làm ĩ với bác dâu cả của mình một trận đấy. Thím nghĩ mà xem, bác dâu cả đã nuôi chị ta bao nhiêu năm, lại đối xử với chị ta tốt biết bao nhiêu. Nói mặc kệ thì chị ta mặc kệ ngay. Cháu cũng không dám nghe theo thím, nếu không lại nuôi ra một Mai Tử thứ hai, khi đó cháu sẽ tủi thân biết mấy đấy. Hơn nữa, thím ba à, trước khi đẩy mạnh tiêu thụ con cái thì thím vẫn nên dạy con mình cho tử tế đi. Chỉ dạy toan tính thì không được đâu, thím phải dạy con mình cách làm người nữa."
Sắc mặt của Lưu Xảo chậm rãi đỏ lên, ánh mắt cũng ác liệt hơn.
Khi nghe Hứa Nam Nam nhắc đến tình hình của Hứa Mai Tử, cô ta lập tức biết chuyện phòng ở chắc chắn không thành. Trong lòng lập tức cảm thấy có thứ gì đó đè nặng lên, lồng ngực nặng trĩu, buồn bực muốn hoảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận