Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 651

Đặc biệt là quản lý mỏ Cao, thời điểm này đang cực kỳ nhạy cảm, vừa nghe nói về chuyện này là trực tiếp bùng nổ. Nói nếu như Hứa Mai Tử này là một đặc vụ, sau đó lại viết một tờ giấy giới thiệu đi thủ đô, vậy trách nhiệm này tính cho ai?
Hứa Mai Tử có phải đặc vụ hay không, không ai biết, nhưng mà chuyện thư giới thiệu quả thật có vấn đề.
Trên thư giới thiệu có ghi ngày tháng, người đã bị khai trừ rồi, còn lấy đâu ra thư giới thiệu.
Chu Phương là người phụ trách làm thư giới thiệu, dĩ nhiên là bị lôi ra chịu trận đầu tiên.
Lúc ăn cơm, Chu Phương tức đến độ không nuốt nổi miếng nào, luôn miệng chửi mắng Hứa Mai Tử: "Thứ hại người, đi rồi còn hại người. Cho là đi tỉnh lỵ là có thể thành người tỉnh lỵ sao? Mơ xa quá đấy."
Lưu Song Song nói: "Ở trên tỉnh lỵ cô ta có bạn bè người thân à?"
"Cái gì chứ, cùng lắm chỉ là một người từng theo đuổi cô ta, nhưng người ta ngay cả phương thức liên lạc cũng không cho, cô ta có đi cũng chẳng tìm được người đâu." Chu Phương cả giận.
"Vậy cô ta đi làm gì?" Nét mặt Lưu Song Song bất giác có phần nghiêm túc.
Không trách cô ấy suy nghĩ nhiều, một người từng hãm hại mục tiêu nhiệm vụ của cô ấy, bây giờ lại đột ngột đi tỉnh lỵ. Chẳng lẽ, cô ta đi báo tin cho ai?
Chuyện này phải báo lên, không thể để thế lực khác đến được.
Hứa Nam Nam liếc nhìn Lưu Song Song như có điều gì đó suy nghĩ, cô ho khan một tiếng, tiếp tục an ủi Chu Phương.
Tại tỉnh lỵ, Hứa Mai Tử đang đứng chờ bên ngoài quân khu tỉnh.
Sau khi gọi điện thoại cho Tôn Hỉ Mai, cô ta luôn đứng chờ ở bên ngoài, đã sắp chờ được nửa tiếng rồi.
Đang sốt ruột thì thấy Tôn Hỉ Mai cùng Cao Kiến Quốc đi ra. Thấy Tôn Hỉ Mai, cô ta lập tức chạy tới: "Bác sĩ Tôn!"
Tôn Hỉ Mai nghiêm mặt đi tới: "Cô đến tìm tôi làm gì, có tin tức rồi sao?"
Hứa Mai Tử lập tức nói: "Chính mắt tôi nhìn thấy cô ta giấu đồ, nhưng mà cô ta quá gian xảo, đồ đã bị cô ta che giấu mất rồi. Hiện giờ bởi vì tôi tố cáo chuyện của cô ta nên bị trong mỏ cắt giảm. Bác sĩ Tôn, mặc dù tôi tố cáo không thành công, nhưng dù gì cũng gây ầm ĩ vì chuyện này, cô có thể sắp xếp cho tôi một công việc không. Công việc tạm thời cũng được, chỉ cần để cho tôi ở lại tỉnh lỵ là được."
Nghe Hứa Mai Tử nói như vậy, Tôn Hỉ Mai suýt chút nữa bật cười. Cô ta chưa bao giờ thấy người không biết xấu hổ như vậy, mình làm việc không xong, bị người ta cắt giảm mà lại còn tìm đến cô ta đòi cô ta sắp xếp công việc.
Điêu dân nơi khỉ ho cò gáy quả nhiên là thế.
Cô ta nói: "Hứa Mai Tử, đây là chuyện do chính cô tự gây ra, không liên quan đến tôi. Ban đầu đã nói nếu như cô làm xong thì tôi sẽ giải quyết chuyện công việc cho cô, không hề nói nếu thất bại sẽ như thế nào. Bây giờ cô đánh rắn động cỏ, tôi còn sợ sẽ không nắm được sơ hở của Nam Nam đây này."
Cao Kiến Quốc ở bên cạnh quan sát Hứa Mai Tử từ trên xuống dưới, trên mặt nở nụ cười cực kỳ nhạt.
"Cô đồng chí này, cô yêu cầu công việc vô lý như vậy, quả thật không thể nào đồng ý được".
Bị hai người nhìn coi thường như vậy, Hứa Mai Tử cảm nhận được sự nhục nhã trước đó chưa từng có. Từ nhỏ cô ta luôn nổi trội hơn người, bây giờ lại phải cầu xin người ta cho mình công việc.
Hít một hơi, cô ta nói: "Được, các người không sắp xếp công việc cho tôi cũng được, tôi sẽ đi nói hết với người trong hầm mỏ là bác sĩ Tôn của quân khu tỉnh bảo tôi phải hãm hại Nam Nam."
"Cô nói bậy! Tôi chỉ bảo cô trông chừng, không bảo cô hãm hại cô ta." Tôn Hỉ Mai tức giận đến mức mặt đỏ tới tận mang tai.
Hứa Mai Tử cười khẽ: "Người trong mỏ cảm thấy là tôi hãm hại thì chính là hãm hại. Tôi không có chuyện gì, việc gì phải hãm hại cô ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận