Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 123

Chắc chắn sau này không thi được lên đại học. Nếu sau này Hứa Kiến Sinh giao công việc cho Lỗi Tử, con trai của cô ta làm gì đây?
Được Lưu Xảo nhắc nhở, Hứa Kiến Bình cũng đột nhiên nghĩ tới vấn đề này. Cùng là cháu trai, sao con nhà anh Hai có thể có công việc, con nhà mình không có gì chứ?
Mặc dù Hứa Kiến Bình biết điều, nhưng cũng là người có lòng riêng. Anh ta và Kiến Hải đều là con của bà cụ, sao con của anh ta phải so hạng nhất với người khác. Nghĩ như vậy, trong lòng Hứa Kiến Hải cũng bắt đầu có ý kiến, mặc dù không muốn trở mặt với bà cụ, nhưng suy nghĩ này đã nổi lên trong lòng.
Lưu Xảo khác Hứa Kiến Bình, cô ta không hề có cảm tình với bà cụ, bây giờ bà cụ xảy ra chuyện, là phần tử xấu rồi. Người già trong nhà còn thiên vị con trai nhà anh Hai, vậy cô ta cũng không cần phải dâng hiến cho cái nhà này nữa, dù sao cô ta sẽ không phục vụ bà cụ nữa.
Bà Hứa và ông Hứa cũng không biết hành động vừa nãy của mình đã tự đập chân, không chỉ khiến Hứa Kiến Sinh khó chịu, cũng khiến nhà thằng Ba ghét.
Họ đang bảo Hứa Kiến Sinh viết giấy cam đoan, cũng chính là bảo đảm cắt đứt quan hệ cha con với chị em Hứa Nam Nam, sau này mặc kệ sống chết cũng không để ý đến chị em Hứa Nam Nam. Ngoài ra, bảo đảm đưa công việc cho Hứa Lỗi, còn phải nghĩ cách chuyển hộ khẩu của cháu trai cháu gái vào thành phố. Ngoài ra còn bảo Hứa Kiến Sinh mỗi tháng cho nhà thêm năm tệ làm phí dinh dưỡng, bồi bổ sức khỏe cho bà Hứa.
Dưới sự ép buộc của cha mẹ, Hứa Kiến Sinh ký một loạt hiệp ước không bình đẳng.
Nhà họ Hứa cũng không giấu người ngoài về chuyện này, dù sao nếu người ngoài không biết giấy cam đoan này, rất có thể về sau Hứa Kiến Sinh sẽ đổi ý. Cho nên ông Hứa cầm giấy cam đoan đến hương lý cho cán bộ giữ lại, nếu sau này Hứa Kiến Sinh không làm được, hai người già này không còn, người trong thôn phải giúp chủ trì công lý.
Không tới mấy ngày, chuyện này đã truyền khắp thôn.
Hứa Căn Sinh về nhà bàn bạc chuyện này với vợ mình, cảm thấy bà Hứa thật quá đáng.
Lưu Đại Hồng lắc đầu than thở: “Bà cụ này thật lợi hại, đã đến mức này rồi còn có thể ép Hứa Kiến Sinh viết giấy cam đoan. Viết giấy cam đoan, sau này công việc của Hứa Kiến Sinh sẽ phải truyền cho cháu, hộ khẩu cũng phải chuyển cho cháu, anh ta để lại gì cho con mình? Đừng để sau này rơi vào kết quả cô đơn đến cuối đời, phút cuối cùng không có ai chăm sóc anh ta.”
“Không phải sau này Hứa Lỗi và Long Long sẽ hiếu thảo với anh ta, dù sao cũng là anh ta nuôi lớn.” Hứa Căn Sinh hoang mang nói. Dù sao nếu thật sự như lời vợ hắn ta nói, thì Hứa Kiến Sinh cũng thê thảm quá, uổng công nuôi con người khác nhiều năm như vậy.
“Hừ, anh nghĩ cũng hay lắm, anh cứ nhìn cho kỹ đi, nhà ông Hứa vẫn chưa yên đâu.” Lưu Đại Hồng cười nhạo một tiếng, bây giờ chị em Hứa Nam Nam không ở nhà nữa, cô ta thấy chuyện nhà ông Hứa giống như một trò cười.
Hứa Nam Nam cũng nhanh chóng biết chuyện này, nhưng cô hoàn toàn không để ý. Từ đầu tới cuối, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ dựa vào Hứa Kiến Sinh để vào thành phố, cũng không muốn nhận công việc của hắn ta.
Cô bắt đầu suy nghĩ đưa Tiểu Mãn đi học.
Bởi vì chuyện vỡ đầu trước đây, bây giờ Hứa Tiểu Mãn càng kiệm lời ít nói, luôn một mình ngồi ngẩn người. Hứa Nam Nam lo cô bé bị ám ảnh, cho nên muốn để cô bé đến trường tiếp xúc với bạn cùng lứa tuổi.
Hạ Thu Sinh biết chuyện này, lại khuyên cô trước tiên đừng đưa Hứa Tiểu Mãn đến trường. Dù sao với tính cách hiện giờ của cô bé, nếu đến trường không có người quen ở bên, sợ rằng sẽ nghiêm trọng hơn, vẫn phải từ từ khuyên bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận