Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 359

Thôi kệ, gãi thì gãi đi, dù sao ngày mai cô cũng đi rồi.
Hai người vừa mới đi đến cửa hầm mỏ đã đối mặt với Hứa Hồng cũng đang ôm mấy quyển sách, ra vẻ nho nhã bước đến gần.
Nhìn thấy Hứa Nam Nam và cảnh sát Tôn đi cùng đường với nhau, chị ta để ý nhiều hơn. Hứa Nam Nam cũng nhìn thấy chị ta nhưng không chào hỏi gì. Coi như không phát hiện, trực tiếp đi qua luôn.
Nhìn thấy hai người đi xa, Hứa Hồng lập tức ôm sách chạy thật nhanh về phía hầm mỏ.
"Bác dâu cả, có phải nhỏ Hai có người yêu rồi hay không." Còn chưa bước vào nhà, Hứa Hồng đã hét lên.
Lý Tĩnh còn đang khó chịu, nghe thấy cô ta nhắc đến Hứa Nam Nam lập tức nổi giận: "Đừng có nhắc đến con nhóc chết tiệt không có lương tâm kia nữa."
"Sao vậy bác dâu cả, cháu vừa đi về thì nhìn thấy nhỏ Hai cùng với một người đàn ông đi chung với nhau. Người kia trông tất có sức sống đấy." Còn có sức sống hơn cả Lưu Hồng Quân. Chỉ là không biết đang làm gì, chắc chắn là điều kiện gia đình kém hơn Lưu Hồng Quân rồi.
Mặc dù vậy, tâm lý Hứa Hồng cũng rất khó chịu. Trước kia ở nhà chị ta là xinh đẹp nhất, được bà nội và bác dâu cả thích, luôn nói sau này tương lai của chị ta sẽ rất tốt. Kết quả nhỏ Hai này chả biết ngấm ngầm từ lúc nào, gương mặt kia càng lớn càng đẹp ra. Còn được làm công nhân chính thức, hiện tại tìm người yêu trông cũng đầy sức sống nhanh nhẹn.
Nghe thấy Hứa Nam Nam có người yêu không tồi, Lý Tĩnh càng tức giận không biết xả đi đâu: "Con bé chết tiệt đó, sao ông trời không trừng phạt nó chứ. Còn tìm được người yêu, nhà ai có thể tiếp nhận cái loại ăn cây táo rào cây sung như nó chứ. Phiếu bầu không dành cho người nhà lại đi cho người ngoài, con bé chết tiệt." Nói xong thì bật khóc vì tủi thân.
"Cái gì, nhỏ Hai không bỏ phiếu cho chúng ta á? Không phải đã thống nhất rồi sao?" Hứa Hồng tức khắc kích động: "Vậy, vậy nhà chúng ta được chia căn nhà như nào vậy?"
"Chia căn nhà một gian." Lý Tĩnh lau nước mắt nói: "Hồng Hồng à, không phải bác dâu cả không cố hết sức, thực sự là hết cách rồi, con bé kia chẳng có lương tâm gì hết." Nếu không phải Hứa Kiến Sinh không cho cô ta đi tìm con bé chết tiệt này để tính sổ, thì cô ta đã tát nó một tai rồi.
"Nhà một phòng sao ở được chứ. Có khác gì hiện tại đâu?" Hứa Hồng ném sách xuống đất, vẻ mặt không hài lòng: "Nhà Lưu Hồng Quân người ta ở là nhà hai phòng ngủ, tốt hơn chúng ta nhiều. Nếu như cháu quá kém sao có mặt mũi dẫn người về chứ."
Lý Tĩnh cũng luống cuống: "Nhưng không phải bác cũng hết cách rồi sao, đã chia xong xuôi hết rồi, bác, bác... đều do con nhóc kia."
"Nó tìm được người yêu tốt là không muốn chuyện của cháu suôn sẻ. Con bé xấu xa." Hứa Hồng giậm chân giận dữ.
Trên đường lớn ở thị trấn.
"Đồng, đồng chí Vu Nam Nam." Vừa đến đường lớn của thị trấn, cảnh sát Tôn cuối cùng cũng mở miệng.
Hứa Nam Nam nhìn anh ta. Đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa phía sau lưng anh ta có một người đàn ông đi xe đạp, một chân chống xuống đất, cũng đang nhìn về phía bọn họ. Thấy cô nhìn qua thì chuyển hướng đầu xe, đưa lưng về phía bọn họ nhưng lại không đi. Rõ ràng là đang chờ.
Hứa Nam Nam chớp chớp mắt, nhìn về phía cảnh sát Tôn vẫn còn đang ấp a ấp úng: "Cái kia, tôi còn phải đi mua một chút đồ đạc, nếu không anh cứ về trước đi. Trên đường lớn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đúng không đồng chí cảnh sát."
"À... ờm." Cảnh sát Tôn ngẩn người, rồi lập tức gật đầu.
Quên đi quên đi, vẫn còn sớm, còn rất sớm. Sẽ khiến nữ đồng chí sợ hãi mất.
Đợi cảnh sát Tôn đi rồi, Hứa Nam Nam mới tiến đến chỗ xe đạp bên kia.
"Đồng chí, là anh à." Hứa Nam Nam nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng chào hỏi. Người này chính là vị ân nhân đã giúp cô đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận