Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 794

Cho tới ngày hôm qua, khi thằng bạn ta chạy đến sở nghiên cứu tìm cậu ta với vẻ mặt hốc hác, mong cậu ta giúp nói lời hay với em Tiểu Mãn học giỏi.
Lâm Thanh Tùng lúc đó mới biết được mình đã dẫn sói vào nhà. Cậu ta cảm thấy có lỗi với Hứa Nam Nam, sợ rằng sau khi Hứa Nam Nam biết được tên ngốc này là do cậu ta dẫn về sẽ hỏi tội mình, cho nên bây giờ chủ động xin lỗi trước, mong rằng thành thật thưa tội thì sẽ có được sự khoan hồng.
Hứa Nam Nam tuy không biết nguyên nhân gốc rễ của chuyện này nhưng vẫn hiểu chuyện này không thể trách Lâm Thanh Tùng được, song cô cũng không thể hiện ra mặt, híp mắt lại nói: "Người đó làm việc gì, nhân cách của người ta ra sao?"
"Ngoại trừ việc học hành không được tốt thì những mặt còn lại đều được." Lâm Thanh Tùng nói nước đôi.
"Nói thật sẽ được khoan hồng, phản kháng sẽ bị nghiêm hình trị tội!"
"Bởi vì không thích học tập nên giống anh của em, đi bộ đội từ rất sớm…"
"Ngưng, anh của cậu không phải là không thích học tập!" Hứa Nam Nam kiên định bảo vệ danh dự của chồng mình. Chỉ là do lúc đó Lâm Thanh Bách bị gọi đi quân đội thôi, chứ trường học đại học nào mà không tùy cho anh chọn.
Lâm Thanh Tùng lập tức nói: "Đương nhiên là không bằng anh của em rồi, ý em là cậu ấy đi bộ đội sớm. Hiện tại cũng là một đại đội trưởng, mặt không được đẹp trai như em, nhưng nhìn chung khuôn mặt cũng khá cân đối. Tuy có chút ngốc nghếch nhưng cũng được xem là lanh lẹ."
Sau khi nói xong, khuôn mặt cậu ta lộ vẻ đau khổ: "Chị dâu à, thật ra chị hỏi anh hai thì sẽ rõ thôi, anh của em làm trong bộ đội mà, chắc chắn sẽ biết rõ thôi. Ông cụ nhà họ và ông già nhà mình trước đây cũng đã từng chiến đấu với nhau, biết nhau rất rõ. Với lại thằng nhóc đó có nói, nó đã theo đuổi Tiểu Mãn mấy tháng rồi, bây giờ hễ Tiểu Mãn thấy nó là trốn liền, chắc là Tiểu Mãn không có ý gì với nó rồi."
Hứa Nam Nam nhếch miệng lại không nói câu nào. Xem cái bộ dạng của Tiểu Mãn thì lại trông không giống là không có ý gì.
"Cậu về trước đi, chuyện này tôi sẽ hỏi anh của cậu sau, cậu không được xen vào đó." Hứa Nam Nam cảm thấy Lâm Thanh Tùng vẫn không tin tưởng được, đi hỏi Lâm Thanh Bách vẫn hơn.
Tối đến Lâm Thanh Bách về nhà, khi anh nằm trên giường, Hứa Nam Nam hỏi Lâm Thanh Bách về người đó.
"Vân Lỗi à." Lâm Thanh Bách đầy ẩn ý.
Hứa Nam Nam chau mày: "Sao à, phẩm chất người đó không tốt sao?"
Lâm Thanh Bách cười: "Một thằng nhóc trời đất cũng không sợ, vào tháng hai năm nay trong chiến tranh Việt - Trung, thằng nhóc này lập được công nên được thăng chức, không phải là thứ yếu ớt."
"Em hỏi con người cậu ấy như thế nào." Khuôn mặt Hứa Nam Nam không chút biểu cảm nhìn anh. Có tương lai đến đâu cũng chỉ là thứ yếu, tài giỏi mà như tên Trần Thế Mỹ thì sao?
"Cấp dưới của anh có đứa nào mà không tốt đâu chứ?" Lâm Thanh Bách nói với khuôn mặt dĩ nhiên. "Thôi được rồi, con người cậu ta không có vấn đề gì, chỉ là xem xem cậu ta có bản lĩnh theo đuổi được Tiểu Mãn không. Anh cũng không nghĩ rằng với tính tình của cậu ta mà cũng đi theo đuổi người ta."
"Tiểu Mãn nhà mình rất tốt mà, ai thấy cũng muốn theo đuổi thôi." Hứa Nam Nam vặn lại. Sau đó nằm xuống. Nếu như phẩm chất không có vấn đề gì thì cô cũng không hỏi nữa. Chuyện tình cảm thuận theo tự nhiên là được.
Hứa Nam Nam phát hiện ra dạo này Tiểu Mãn hay về nhà. Có khi thứ tư là chạy về nhà rồi.
Về đến nhà thì như là có rất nhiều tâm sự vậy.
Hứa Nam Nam còn đang đoán thì vào một ngày cô thấy có một tên mặc đồ xanh lục ngồi trước cửa khu tập thể như con sư tử, trên tay còn đang cầm hoa hồng.
Hứa Nam Nam cảm thấy người này trông ngốc cực, không nhịn được cười thầm, lúc về nhà nói chuyện này với Tiểu Mãn thì Tiểu Mãn ngay cả đũa cũng cầm không nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận