Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 498

Chu Phương mỉm cười: "Người yêu của em cũng rất tốt, cả ngày đưa đón em đi làm, một người chu đáo như vậy thì biết tìm ở đâu."
Hứa Nam Nam mỉm cười gật đầu. Mặc dù anh không giống với suy nghĩ ban đầu của cô, nhưng cũng không thể phủ nhận là anh rất tốt.
Sau khi hai người ăn cơm xong và ra ngoài, Lâm Thanh Tùng đang đứng đợi bên đường. Khi thấy Hứa Nam Nam, vẻ mặt cậu ta có chút xấu hổ: "Chúng ta nói chuyện nhé."
Chu Phương thấy cảnh này thì giúp Hứa Nam Nam cầm bát đũa về: "Chị đi trước đây."
Hứa Nam Nam gật đầu với chị ấy, sau đó mới đi theo Lâm Thanh Tùng.
Khi hai người đi đến dưới bóng cây, Lâm Thanh Tùng nghiêm túc nói: "Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, chờ hết tháng này, sau khi bàn giao công việc xong xuôi, tôi sẽ đi."
Đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Nam Nam thấy vẻ mặt này của Lâm Thanh Tùng: "Về thủ đô ư?"
"Ừ, về để hoàn thành việc học. Để sau này có thể làm được việc đứng đắn. Ngày trước anh tôi nói mãi nhưng tôi không nghe, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy bản thân mình thật sự chẳng làm nên trò trống gì. Tôi đi rồi thì sẽ không gây rắc rối cho anh ấy nữa."
Hứa Nam Nam biết rắc rối mà Lâm Thanh Tùng nói chính là chuyện cô ghẻ lạnh với Lâm Thanh Bách. "Chuyện giữa tôi và anh của cậu không liên quan đến cậu. Trước đây tôi và anh ấy không hiểu rõ về nhau, xảy ra vấn đề chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, cậu đừng nghĩ nhiều." Lúc trước, cô chỉ nhìn vào mặt tốt của Lâm Thanh Bách rồi tưởng tượng anh thành một vị anh hùng cưỡi mây ngũ sắc, có lúc tự mình ngẫm lại cũng thấy không chân thực. Ngày tháng sau này còn dài như vậy, sao có thể thuận buồm xuôi gió mãi.
"Vậy bây giờ cô nghĩ như thế nào?" Lâm Thanh Tùng nín nhịn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Từ ngày anh trai đi công tác xa trở về, cậu ta cứ cảm thấy anh ấy là lạ, đặc biệt là sau khi biết chuyện cán sự Vu cũng đi công tác, tinh thần anh ấy lại trở nên tốt hơn. Không hề không xong như lúc trước. Anh ấy vừa nghe tin Hứa Nam Nam đã trở lại thì lập tức qua đây nghe ngóng tình hình. Mặc kệ thế nào đi nữa, chuyện là do mình mà ra, cậu ta muốn tự mình giải quyết.
Hứa Nam Nam nhớ đến chuyện mà mình nghe được ở chỗ thầy Hạ, cô mím môi cười: "Lần này đã hiểu rõ hơn." Cô đã biết về thân thế của anh rồi.
Lâm Thanh Tùng thấy dáng vẻ này của Hứa Nam Nam thì trái tim lại thấp thỏm. Cậu ta sắp về thủ đô rồi, nếu chuyện này còn chưa được giải quyết thì sao có thể yên tâm rời đi được.
Hứa Nam Nam thấy dáng vẻ lo lắng của Lâm Thanh Tùng nhưng không định giải thích, ngược lại còn nghiêm túc nói: "Sau khi cậu trở về thủ đô, đừng có tùy tiện như lúc trước nữa, nhớ yên phận học hành cho tử tế. Nếu không sau này khi thời thế thay đổi, cậu chắc chắn sẽ gặp họa." Đến lúc đó, nếu như Lâm Thanh Tùng còn không chịu thay đổi thì vấn đề sẽ rất lớn.
Lâm Thanh Tùng thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì lẩm bẩm: "Y chang anh trai tôi."
"Cậu nói cái gì?" Hứa Nam Nam nghe không rõ nên nhíu mày hỏi.
"Không có gì, tôi là nói, tôi sẽ giữ khoảng cách với các đồng chí nữ. Lực sát thương của các đồng chí nữ quá lớn." Lâm Thanh Tùng cảm khái một câu, sau đó chắp tay sau lưng rời đi.
Giờ làm việc buổi chiều bắt đầu, trong lòng Hứa Nam Nam vẫn luôn nhớ thương một chuyện. Cô thường thường nhìn đồng hồ trên tay, sửa sang lại bàn làm việc của mình với vẻ không tập trung rồi giải quyết những việc tiếp theo của chuyến công tác, làm xong cũng vừa vặn đến thời gian tan làm.
Vừa tan làm, người trong phòng làm việc đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, chỉ có Hứa Nam Nam đeo túi xách nhưng không nhúc nhích.
"Nam Nam, sao còn chưa đi?" Chị Liễu hỏi.
"Em đang nghĩ một chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận