Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 244

Lần này Ngô Kiếm được thông báo khen ngợi, trong lòng đang thấy tốt đẹp, nhìn thấy Hứa Mai Tử, anh ta híp mắt cười nói: "Đồng chí Hứa Mai Tử, thật trùng hợp, hay là ngồi cùng ăn cơm nhé?"
Hứa Mai Tử dĩ nhiên dạt dào vui vẻ ngồi xuống.
Nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng của Hứa Mai Tử, Ngô Kiếm nhếch môi khẽ cười một cái, lại thấy đồ ăn của Hứa Mai Tử giống hệt đồ ăn của mình, anh ta đương nhiên biết rõ tâm tư của đối phương.
Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, không cần phải quyết định quá sớm. Nếu anh ta phát triển tốt, sau này sẽ có nhiều nữ công nhân tốt, không cần thiết phải tìm nữ công nhân học việc có hộ khẩu nông thôn.
Nhìn thấy anh ta cười với mình, Hứa Mai Tử vui mừng trong lòng, nhớ đến thông báo tuyên dương chị ta nhìn thấy trên cột thông báo, thế là trên mặt lộ ra vài phần sùng bái.
"Bây giờ khắp mỏ đều biết trong công đoàn có người tiêu biểu như anh. Giỏi giang hơn nhiều những người đã ở đây không ít năm mà em quen biết trong mỏ. Cũng nhờ bác trai em bình thường tiếp xúc với nhiều công nhân, người quen biết cũng nhiều."
Nói đến chuyện này, bản thân Ngô Kiếm cũng cảm thấy rất tự hào.
Dù nhà của Hứa Nam Nam vẫn không lấy được, nhưng cuối cùng cũng khiến mình nở mày nở mặt trước mặt ủy ban mỏ, quản lý mỏ, thậm chí là toàn bộ công nhân khu hầm mỏ, cũng không khác gì mấy so với dự tính của mình ban đầu.
Nhưng ngoài mặt, anh ta vẫn tỏ ra có phần không vui: "Tôi cảm thấy rất hổ thẹn, vốn cũng không ngờ sẽ có được những tiếng tăm và vinh dự này, tôi chỉ là muốn đòi lấy lẽ phải cho công nhân ở hầm mỏ, đòi lấy phúc lợi cho bọn họ. Tiếc là tôi người nhỏ lời nhẹ. Những người nào đó quả thật quá mức ích kích cố chấp. Tôi nói đến mức rách cả miệng mà cũng vô dụng, chuyện này không thành được, có được biểu dương đến đâu thì tôi cũng ngại nhận."
Hứa Mai Tử nói: "Người anh nói là ai vậy, có người gây sự sao ạ?"
"Không đến mức là gây sự, chỉ là có một người mà chiếm lấy căn nhà hai phòng ngủ. Trước đó, cô có nói với tôi rằng đồng chí Hứa Nam Nam rất cố chấp, tính tình ngang bướng, tôi còn không tin, lần này cũng coi nhà đã nhận được chỉ bảo."
Hứa Mai Tử nghe mà có phần mông lung, lại như thể nghe ra được cái gì đó: "Ý anh là, chuyện này có liên quan đến Hứa Nam Nam sao? Chị ta có liên quan gì đến với căn nhà hai phòng ngủ?"
"Một mình cô ta chiếm căn nhà hai phòng đấy, cô nói xem có liên quan gì không. Lần đầu tiên tôi gặp được người ích kỷ đến thế này. Nhiều người ở hầm mỏ không có nhà ở, một mình cô ta thì ở căn nhà rộng rãi như thế, cũng không biết nhường cho người cần thiết hơn ở hầm mỏ, cô nói xem đây là lý gì đây chứ."
Nói đến đây, Ngô Kiếm có phần phẫn nộ. Cảm thấy hầm mỏ có loại người như Hứa Nam Nam quả thật chính là con sâu làm rầu nồi canh.
Chẳng trách ngay cả cha mẹ ruột cũng không dung thứ nổi cho cô. Nếu mấy em gái trong nhà anh ta giống cô thì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà từ sớm.
Hai mắt Hứa Mai Tử bây giờ không thể nhìn thấy gì cả, ngay cả khuôn mặt lịch sự của Ngô Kiếm cũng không nhìn thấy được. Trong đầu chị ta chỉ còn lại một điều, đó là Hứa Nam Nam có một căn nhà, hơn nữa còn là căn nhà hai phòng!
Bác cả Hứa Kiến Sinh của chị ta làm việc trong hầm mỏ nhiều năm như vậy, còn là một chủ nhiệm, quản lý bao nhiêu công nhân nhưng chỉ được chia căn nhà hai phòng thôi đấy. Chị ta bây giờ là cô gái lớn rồi mà còn phải ngủ cùng phòng với em trai mình.
Nhưng chị ta cũng biết, rất nhiều nữ học việc làm việc cùng với chị ta còn phải ngủ chung với anh trai và chị dâu đã kết hôn.
Buổi tối lúc anh trai chị dâu làm chuyện đó thì sẽ kéo một tấm màn, nữ học việc đó còn phải giả vờ như không biết gì cả, cuộc sống khỏi phải nói lúng túng cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận