Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 247

Hộ khẩu của Từ Kiến Sinh là hộ khẩu tập thể trong mỏ, căn nhà này cũng là tài sản công của mỏ, không thể dùng để chuyển hộ khẩu cho gia đình mình.
Nhưng nếu là căn nhà hai phòng thuộc về mình, không, chỉ cần một căn phòng thì hộ khẩu cũng có chỗ để dừng chân. Sai này có thể quang minh chính đại lãnh lương thực cung ứng. Không chỉ lương thực, mà còn có đường miếng, dầu mè, và những thứ hiếm ít khi cung ứng sau này cũng sẽ được phát một phần.
Hứa Hồng không ngờ được chuyện hộ khẩu này, nhưng sau khi biết chuyện Hứa Nam Nam cá muối lật mình có nhà của riêng mình như thế, trong lòng chị ta cảm thấy vô cùng bất bình. Sao con nhóc nhỏ Hai chết tiệt đó lại may mắn như vậy chứ.
Đỗ làm công nhân, còn có cả nhà.
Quá mức tà ma.
Sáng sớm hôm sau, Lý Tĩnh nghĩ cách đến ủy ban mỏ để nghe ngóng về chuyện này. Cô ta tìm thẳng đến cán sự của ủy ban mỏ, chuyện này cũng không phải là bí mật gì, người ta cũng không giấu giếm, cán sự biết gì thì nói thẳng hết cho cô ta nghe.
Trái tim của Lý Tĩnh cứ luôn treo lơ lửng.
Căn nhà hai phòng.
Đây là nhà của con gái cô ta.
Về phần căn nhà đó có thực sự đã hoàn toàn thuộc về Hứa Nam Nam hay không, Lý Tĩnh thấy đây không phải là vấn đề. Cô ta thấy chỉ cần người đã vào ở thì căn đó chính là của người đó. Lẽ nào còn có thể đuổi người ta ra ngoài được hay sao?
Cô ta suy nghĩ, trong đầu bắt đầu suy xét.
Có sự mật báo của Hứa Linh, Hứa Nam Nam đương nhiên cũng biết được chuyện căn nhà của mình đã bị người của nhà họ Hứa biết được.
"Em thấy chị nhỏ Ba dồn nén toàn chuyện xấu trong đầu, chắc chắn không có rắp tâm tốt. Mẹ chắc cũng chất chứa lòng xấu đó á chị." Ở chỗ người gác cổng, Hứa Linh vừa ăn kẹo que vừa phân tích tất cả những gì mình nghe thấy.
Hứa Nam Nam xoa xoa đầu cô bé: "Tiểu Linh làm đúng lắm, nhưng chuyện này em đừng lo lắng, chị không sợ bọn họ. Phải rồi, Tiểu Linh, nghe Tiểu Mãn nói, bọn họ định đưa em về quê đi học sao?"
Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Linh nhăn nhúm cả lại.
"Em không đi đâu, em thà không đi học chứ cũng không chịu về quê đâu."
"Bọn họ không cho em đi học thì sau này em cũng không dưỡng già cho bọn họ."
Hứa Nam Nam nhìn thái độ cây ngay không sợ chết đứng của cô bé, thấy lời này không giống như lời trẻ con nói, cô hỏi: "Lời này em học ở đâu vậy?"
"Chị nhỏ Ba nói vậy á. Nói cha để chị ấy đến mỏ làm việc. Chị ấy lén nói với anh Long Long, nói cha không cho chị đi học, sau này chị ấy được phát tiền và lương thực sẽ không cho cha chúng ta, sẽ giữ lại, còn bảo anh Long Long bình thường thông minh lên chút, đừng cứ luôn học theo anh Lỗi Tử."
Cái này có tính học xấu theo người ta không nhỉ?
Tuy Tiểu Linh nghĩ như vậy cũng không hoàn toàn sai, nhưng Hứa Nam Nam không muốn cô bé sau này sẽ chịu ảnh hưởng từ Hứa Mai Tử rồi trở thành một cô bé tính toán. Ngẫm nghĩ lại, cô lại cảm thấy mình quá ngây thơ, không toan tính, vậy chẳng phải sẽ chất phác như Tiểu Mãn?
Vấn đề này thật sự không xác định được.
"Không sao đâu, Tiểu Linh của chúng ta sẽ còn đi học, đến lúc đó chị sẽ có cách khiến cha mẹ em lo cho em." Bất kể thế nào thì mình giúp được chừng nào thì hay chừng nấy. Cô em gái nhà này tuy không phải em gái ruột, nhưng dầu gì cô bé cũng coi mình là chị ruột. Không bằng được tình cảm cùng chung khó khăn như với Tiểu Mãn, nhưng chung quy vẫn có chút tình cảm.
Hứa Linh thấy hơi không tin lắm với lời đảm bảo của Hứa Nam Nam. Nếu chị thật sự có cách thì sao khi xưa còn bị đưa về quê chứ. Nhưng cô bé đã quyết định, tuyệt đối sẽ không về quê. Bà cụ chắc chắn sẽ ăn cô bé mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận