Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 765

"Anh không hi vọng có một ngày mình sẽ giống với mấy người nông dân đó, chỉ biết trồng trọt mà không biết gì cả."
Anh ta lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Mãn: "Trong nhà không có ai giúp anh nên anh phải tự dựa vào chính mình. Anh phải về thành phố. Thư ký Hách đã đồng ý rồi, chỉ cần anh kết hôn với con gái của ông ta... Ông ta sẽ tìm cách giúp anh về thành phố."
Tiểu Mãn nhìn anh ta với sắc mặt trắng bệch: "Anh đồng ý rồi?"
"Ừ."
Trần Trung Hoa chợt cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Lúc đưa ra quyết định này hình như cũng không khó chịu như vậy. Anh ta thích Tiểu Mãn, Tiểu Mãn rất đẹp, tính cách cũng tốt, biết cầu tiến. Mấy năm trở lại đây, mọi người đã bắt đầu trở nên giống với người lao động ở trong thôn, chỉ có cô gái này vẫn kiên trì học tập tri thức.
Nhưng dù cô ấy có tốt hơn nữa thì cũng không thể sánh được với sự cám dỗ có thể quay về thành phố.
Tiểu Mãn quay người đi, cúi thấp đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô ấy lấy tay lau nước mắt, nhưng lau mãi cũng không hết.
"Em, em biết rồi." Cô ấy hung hăng lau vệt nước mắt trên mặt, sau đó chạy về phía khu tập thể.
Ngày giao thừa, rốt cuộc Hứa Nam Nam cũng gặp được Tiểu Mãn.
Cô nhìn phía sau cô ấy, không thấy người nào cả, bèn lén hỏi: "Đối tượng hẹn hò của em đâu? Sao không dẫn về cho mọi người gặp? Chị và anh rể em thấy người rồi thì sau này cũng có thể yên tâm."
Rời khỏi Nam Giang, người mà cô lo lắng nhất chính là Tiểu Mãn.
Về phần Tiểu Linh, cô nhóc đó không ức hiếp người khác thì đã tốt lắm rồi. Nghe nói cô ấy lăn lộn ở hầm mỏ rất tốt, từ công nhân tuyến một nay đã vào công đoàn rồi. Tuổi tác còn nhỏ nhưng còn chuẩn bị tranh cử vị trí chủ tịch công đoàn cơ đấy.
Tiểu Mãn cắn môi: "Chia tay rồi."
Hứa Nam Nam giật mình, thấy dáng vẻ này của em gái nên cũng không hỏi nhiều: "Ồ, vậy thì chúng ta ăn xong rồi nói tiếp." Sao lại chia tay nhỉ.
Bởi vì đây là bữa ăn chào đón năm mới cuối cùng ở Nam Giang nên Hứa Linh cũng đến. Cả nhà quây quần bên chiếc bàn tròn lớn, cũng coi như là đoàn viên.
Sau khi ăn xong, Hứa Linh lập tức bị ba củ cải nhỏ kéo ra ngoài chơi.
Hứa Nam Nam kéo Tiểu Mãn vào phòng nói chuyện.
"Em nói cho chị biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiểu Mãn mím môi nói: "Không có gì, chỉ là chia tay thôi. Mục tiêu của bọn em không giống nhau. Anh ấy muốn về thành phố nên đồng ý kết hôn với con gái của nhà thư ký rồi."
Lời nói của Hứa Tiểu Mãn như một tiếng sấm, khiến cho Hứa Nam Nam giật mình thảng thốt.
"Muốn là vợ chồng của nhau thì phải đồng tâm nhất trí, nếu như tư tưởng của hai đứa đã khác nhau, chia tay thì chia tay thôi. Em đừng đau lòng nữa, cuộc đời này có ai mà không gặp phải một tên cặn bã, em nói có phải hay không? Con người phải trải qua một vài mối tình thì mới biết có hợp hay không."
Tiểu Mãn gật đầu, sau đó lại lau nước mắt.
Hứa Nam Nam hỏi: "Vậy em có muốn về thị trấn không? Nếu như em muốn về thì chị sẽ sắp xếp để em về." Không thể để Tiểu Mãn ở lại nơi khiến con bé đau lòng đó được.
"Chị ơi, em không về thị trấn đâu." Tiểu Mãn lau nước mắt, đôi mắt đỏ ửng nhìn cô và nói với giọng kiên định.
"Chị à, em muốn dựa vào chính mình. Mấy năm nay em vẫn luôn được chị nuôi nấng và chăm sóc, chưa từng trải qua bất cứ khó khăn nào. Em không muốn để chị phải lo lắng cho em cả đời. Em phải dựa vào chính mình rồi. Chị, bây giờ em ở nông thôn rất tốt, mọi người đều có khát vọng, em cảm thấy rất kiên định. Không phải trước đây chị đã nói với em rồi sao, rồi sẽ có một ngày nước mình sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, em cũng tin vào điều đó. Cho dù sau này phải rời khỏi nơi đó, em cũng phải tự mình thi đại học, thi đại học rồi sẽ rời đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận