Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 53

Ngay lập tức trong lòng Lý Tĩnh lại không thoải mái. Hừ hừ hai tiếng rồi đi vào trong phòng.
Nhưng Hứa Nam Nam không có thời gian quan tâm đến tâm trạng của cô ta, cô gọi Hứa Tiểu Mãn đến, dặn dò cô bé không được chạy lung tung, cô đi ra ngoài làm một chút chuyện. Hứa Tiểu Mãn ngoan ngoãn gật đầu: “Chị, chị yên tâm đi, em không đi đâu hết. Nhưng mà chị ơi, chị biết đường không, chị ra ngoài làm gì vậy?”
“Chẳng phải là chị chưa từng vào thị trấn sao, đi ra ngoài xem xem. Em còn nhỏ, nên đừng đi ra ngoài. Trước bữa tối chị sẽ trở về.” Hứa Nam Nam sờ đầu cô bé.
Ở trong cái nhà này, cô cũng có một người thân rồi.
Dặn dò Hứa Tiểu Mãn xong, Hứa Nam Nam trực tiếp đi ra ngoài.
Nhà ở của Hứa Kiến Sinh là căn phòng công nhân do hầm mỏ sắp xếp, gần bên hầm mỏ, cách xa nội thành. Nhưng thị trấn lúc này cũng không quá lớn, lúc từ bến xe đến thì Hứa Nam Nam đã nhớ đường rồi, lần này đi đến đó cũng quen đường quen lối.
Thị trấn Hứa Nam Nam đang ở tên là huyện Nam Giang, chẳng qua bởi vì nơi này có một cái quặng sắt, thúc đẩy sự phát triển của địa phương, cho nên công nhân cũng rất nhiều. Trên đường đi, cô đã gặp được rất nhiều công nhân mặc quần áo bảo hộ của hầm mỏ.
Đi hơn nửa tiếng thì đến trung tâm thị trấn.
Lúc này vẫn chưa có người kinh doanh buôn bán, trên đường cũng không náo nhiệt lắm, đi qua một số quán ăn cũng là quán ăn quốc doanh, người ăn cơm bên trong không đông lắm. Ngược lại xã mua bán lại có không ít người, ở bên kia lựa đồ. Còn có người đang nói thì thầm với nhân viên trong quầy hàng. Người trong quầy hàng lén lút từ trong quầy lấy ra một số hàng hóa không dễ gì mua được.
Xem nào, thời buổi này mua đồ cũng cần phải nhờ có quan hệ.
Hứa Nam Nam nhớ đến một bộ phim truyền hình lúc trước từng coi, nam chính mua cho cha vợ nhà mình một đôi giày vải quân đội, đều cần phải tìm người bạn của anh ta làm việc ở xã mua bán giúp đỡ. Nói là khó mua.
Lúc đó cô còn cảm thấy quá khoa trương, bây giờ nhìn thấy tận mắt, mới biết hiện thực còn khoa trương hơn cả nghệ thuật.
Mục đích lần này của Hứa Nam Nam là đến nơi này xem thử tình hình của thị trấn, tìm hiểu tình hình của thời đại này. Ngoài ra, cũng muốn nhân cơ hội này kiếm tiền.
Dù sao thì cô cũng không thể lần nào cũng lén lút mua đồ ở trong cửa hàng Taobao ra dùng. Cho dù cô chọn hàng hóa thế nào đi nữa thì những hàng hóa đó đều rất khó mua, thậm chí chúng còn không tồn tại trong thời đại này. Một lần hai lần, người khác sẽ không nghĩ tới. Nếu như quá nhiều lần thì khó đảm bảo sẽ không có việc gì ngoài ý muốn. Cho nên cô cảm thấy cách an toàn nhất chính là sử dụng tiền tệ của thời đại này để mua đồ ở thời đại này.
Hơn nữa trên người không có tiền, cô cũng không có cảm giác an toàn. Giống như lần này lên thị trấn, nếu như không có tiền lấy từ chỗ Hứa Căn Sinh thì ngay cả tiền đi đường cô cũng không có.
Hiện giờ cách duy nhất mà cô có thể kiếm tiền, cũng chính là buôn bán đồ.
Buôn bán quang minh chính đại chắc chắn là không được. Thời đại này vẫn kiểm soát rất chặt chẽ.
Hứa Nam Nam ngẫm nghĩ, vẫn nên tìm một nơi không có người, mua trong cửa hàng Taobao hai hộp sữa bột đựng trong chai thủy tinh. Sau khi xé bao bì đóng gói trên cái túi ra, dùng túi vải đựng rồi đi đến bệnh viện.
Trong bệnh viên đi lại hai vòng, Hứa Nam Nam mới nhắm mục tiêu vào một ông lão từ trong phòng bệnh đi ra.
Cô vừa nhìn ông lão ấy một lúc, nhìn thấy ông ấy vẫn luôn chăm sóc một bà lão, trên bàn đặt một hộp đồ giống như bột gạo, hình như cũng là đồ bỏ.
Lúc này mà có thể ở lại phòng bệnh đơn thì điều kiện cũng không quá kém, cũng có thể ăn được bột gạo, khả năng mua sắm chắc là cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận