Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 673

"Hứa Mai Tử, tôi đã sắp xếp công việc cho cô, cũng tìm công việc cho cô. Giờ cô có ý gì, qua cầu rút ván à?"
Vốn dĩ ông ta khá hài lòng với Hứa Mai Tử, cô ta thông minh và lanh lợi, khác hẳn với những người phụ nữ ông ta từng gặp trước đây. Nhưng người phụ nữ này quá tinh ranh, cô ta còn bảo ông ta cưới mình thì mới ngủ với ông ta. Đây là đạo lý gì chứ, ông ta bỏ ra nhiều như vậy, chiếm được lợi từ ông ta rồi, nhưng lại không muốn cho lại thứ gì.
Hứa Mai Tử day day đầu ngón tay: "Dù có nói thế nào thì cũng phải kết hôn, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì. Đợi bác sĩ Tôn quay lại, tôi cũng sẽ không nói gì với cô ấy."
Cao Kiến Quốc nghe thấy cô ta nhắc đến chuyện kết hôn, thì toàn thân cảm thấy khó chịu.
Một con nhóc ở quê mà lại muốn kết hôn với ông ta? Đúng là mơ mộng hão huyền. Chẳng qua miếng thịt gắp tới miệng mà phải buông xuống không được ăn thì có chút không can tâm. Nếu cứ thế bỏ qua cho cô ta thì há chẳng phải lợi lộc trước đây ông ta bỏ ra đều trở thành vô ích, biến thành trò cười cho người khác hay sao.
Cao Kiến Quốc càng nghĩ càng thấy không cam tâm. Nếu như Hứa Mai Tử này không có tâm tư gì khác với ông ta thì không nên nhận những lợi lộc mà trước đây ông ta đưa cho cô ta. Công việc trong tỉnh lỵ, còn cả căn nhà mà người khác muốn cũng không có được, cô ta đều nhận lấy một cách thản nhiên. Nhưng giờ lại thay đổi thái độ, đây là lừa ai cơ chứ. Còn tính giả bộ coi như không biết gì, tiếp tục hưởng lợi à? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế. Ánh mắt lạnh lùng của ông ta nheo lại.
Nhưng Hứa Mai Tử cũng nắm được thóp của ông ta. Nếu như Hứa Mai Tử nói lòng dạ của ông ta cho Tôn Hỉ Mai, đến khi đó Tôn Hỉ Mai chắc chắn sẽ có thành kiến với ông ta, sau này ông ta làm sao mà cưới được Tôn Hỉ Mai?
Nếu không cho Hứa Mai Tử này một bài học thì cô ta sẽ không biết trời cao đất dày là gì.
Ông ta không thể hiện ra mặt: "Được, Mai Tử, tôi không ép cô, chỉ cần cô vui là được. Cô đi làm việc đi, lần sau tôi lại đến thăm cô."
Cao Kiến Quốc đứng dậy, bình thản bước ra ngoài như mọi khi.
Hứa Mai Tử thở phào nhẹ nhõm. Cô ta chỉ đang đánh cược tâm tư Cao Kiến Quốc dành cho Tôn Hỉ Mai, biết rằng ông ta muốn thành một cặp với Tôn Hỉ Mai nên giờ sẽ không dám làm những chuyện dơ bẩn nào trước mắt Tôn Hỉ Mai.
Tới lúc đó chỉ cần Tôn Hỉ Mai kết hôn với Cao Kiến Quốc, ý định này của ông ta cũng sẽ vụt tắt.
Mà cô ta chẳng cần phải bỏ ra thứ gì, sau này cũng đã thành người trong thành phố rồi. Cô ta có nhà có việc, sau này chẳng cần phải lo lắng gì nữa.
Cô ta sẽ sống sung sướng hơn cả Hứa Nam Nam.
Bên ngoài, Cao Kiến Quốc rời khỏi phòng với vẻ mặt âm trầm đáng sợ. Sau khi ngồi lên xe, ông ta về thẳng phía quân khu tỉnh. Vừa về đến quân khu tỉnh thì nhận được tin dữ. Có một cặp cha con đến cục công an tỉnh để kiện phó bộ trưởng Lưu của Nam Giang, họ nói rằng con trai ông ta lưu manh, ngủ với con gái mình mà giờ không chịu trách nhiệm. Công an tỉnh đã cử người đi sang đó điều tra, ông ta tức giận đạp vào cửa.
Cái tên Lưu Kiến Quân đó còn để lại cái thóp này, đúng là xui xẻo chết tiệt.
Khi Hứa Nam Nam nghe được tin Hứa Hồng lên tỉnh, vẫn là sau khi Hứa Hồng quay lại hầm mỏ một lần nữa. Bởi vì Hứa Hồng lên tỉnh kiện Lưu Kiến Quân và con trai ông ta, nên trên tỉnh cử người xuống đây điều tra chuyện này.
Đến Hứa Nam Nam cũng bị gọi ra cho lời khai. Sau khi hỏi xong, cô quay trở lại văn phòng, nghe thấy Chu Phương tức giận nói: "Đúng là không để cho người ta bớt lo một tí nào cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận