Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 273

"Vì cái nhà bên ngoài kia, nên trả căn nhà này trước tiên, đây chẳng phải là chuyện do cô làm sao?" Hứa Kiến Sinh cười một cái: "Hôm qua tôi đã thấy không ổn rồi, bên ngoài còn chưa bàn bạc gì ổn thỏa mà cô đã vội vã trả nhà, cô muốn làm cái gì chứ?"
"Chẳng phải là tôi lo đêm dài lắm mộng sao? Anh cũng biết bây giờ nhỏ chết tiệt đó họ gì rồi chứ? Còn mấy người lãnh đạo kia, ai cũng thúc giục tôi trả, tôi mà không trả thì sau này làm sao nhắc đến chuyện căn nhà với họ được nữa."
Lý Tĩnh cảm thấy bản thân oan ức chết mất.
"Chắc chắn vấn đề là ở con nhỏ Nam Nam đó, anh Hứa, hay là chúng ta chuyển đồ qua đó, tôi không tin là thực sự không thể vào ở."
Nhà ở bên quản lý mỏ đã bị chiếm rồi, lại còn là hai gia đình vào ở. Cô ta không dám gây rối nữa, nhưng Hứa Nam Nam thì là do cô ta sinh ra.
Chung quy cũng sẽ không để cho cô ta, không cho người là mẹ là ta cô không có chỗ ở, đúng không?
Hứa Kiến Sinh mặt không cảm xúc gì nhìn cô ta: "Cô đi gây rối đi, chẳng liên quan gì đến tôi hết, biết tại sao hôm qua tôi không nói không? Là tôi muốn xem cô còn làm ầm ĩ như thế nào nữa. Việc cô nhắm vào căn nhà của Nam Nam, trước đó cũng không bàn bạc gì với tôi là đã tìm Lưu Xảo đến. Cô tìm cô ta không phải là vì muốn bà cụ ép tôi sao?
Giờ thì nhìn xem, tôi làm theo ý mấy người rồi đấy, kết quả thế nào?"
"Anh... Sao anh có thể nghĩ như vậy chứ? Tôi như vậy không phải là vì cái gia đình này hay sao?"
Hứa Hồng cũng không ngờ được Hứa Kiến Sinh sẽ như vậy: "Bác cả, sao bác lại có thể làm như vậy chứ, bà mà biết được sẽ đau lòng lắm, bà với bác gái làm thế cũng là vì gia đình này mà."
Hứa Mai Tử mím chặt môi, không nói một lời nào, cũng không chào hỏi mọi người, một mình đến hầm mỏ.
Lý Tĩnh không chú ý cháu gái đi đâu, chỉ khóc sướt mướt: "Tôi đây cũng là vì nhà họ Hứa, còn gái ruột không tha thứ cho tôi, anh cũng không tha thứ cho tôi, sao số tôi lại khổ thế này."
Chị dâu Tiêu nhà bên cạnh nghe thấy tiếng khóc của Lý Tĩnh, vui vẻ đứng trước cửa nhà mình hóng chuyện.
Đáng đời, nhà đẹp thì không ở, cứ phải đi đố kỵ nhòm ngó của người khác.
Một hồi lâu sau, lãnh đạo của hầm mỏ cũng đã đến.
Lý Thành Văn và trưởng ban hậu cần đều cau mày nhìn tình hình lúc này.
Thấy mấy người Lý Thành Văn đã đến, Lý Tĩnh lại đi qua khóc lóc: "Tôi cũng không ngờ được mọi chuyện sẽ như thế này, vừa mới đến cổng còn chưa vào nhà được nữa là bọn họ đã không cho tôi ở rồi. Nam Nam cũng không thèm giúp, tôi với anh Hứa không có cách nào cả, phải làm sao bây giờ? Bên mỏ có thể giúp nói vài lời được không?"
Nghe Lý Tĩnh nói như vậy, Lý Thành Văn nhíu mày, anh ấy không ngờ rằng, loại đàn bà như vậy là có thể sinh ra đứa con như Hứa Nam Nam.
Đến làm ầm ĩ lúc mỏ đang thiếu lương thực, khiến lãnh đạo mỏ không ai được vui vẻ. Vì thế hôm qua khi Hứa Nam Nam gật đầu, chịu tiếp nhận nhà Hứa Kiến Sinh, họ cũng không nói lời nào.
Còn có thể nói gì nữa, đó là việc nhà người ta, tự mình gây rối thì đừng hối hận.
Dù sao anh ấy cũng biết con người của cô bé Hứa Nam Nam, không phải là người sẽ chịu thiệt thòi. Cô dễ dàng gật đầu như vậy, có thể có chuyện tốt được sao?
Đến cả quản lý mỏ Cao hôm nay cũng đã ra ngoài núp rồi, còn không phải là vì không muốn giải quyết chuyện này sao.
Nếu như không phải vì nể Hứa Kiến Sinh làm việc ở mỏ nhiều năm như vậy, làm việc cũng không tồi thì anh ấy cũng muốn tránh đi rồi.
Đợi Lý Tĩnh khóc xong, Lý Thành Văn nói: "Tôi cũng đã nói rồi, không phải là đồng chí Hứa Nam Nam không đồng ý, là những người ở nhà ấy người ta không muốn cho mọi người vào ở.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận