Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 369

Người phụ nữ cầm tiền và phiếu, như sợ Hứa Nam Nam đổi ý, lập tức chạy vút đi. Nhanh đến mức thoắt cái không thấy bóng người.
Đợi người phụ nữ đi rồi, thấy xung quanh không có ai, Hứa Nam Nam ném thẳng cái sọt vào cửa hàng Taobao. Lách qua con đường, đi ra từ phía bên kia.
Tình cờ đi ngang qua trạm thu hồi đồ phế thải, Hứa Nam Nam thuận đường đi vào xem thử.
Lúc này lại không kinh doanh tranh chữ gì nữa, tất cả đều là đồ đồng.
Lần này cũng không phải chị gái áo xanh hôm trước, thay bằng một cậu nhóc. Thấy người ta là nữ đồng chí, cũng không tiện hỏi gì, trực tiếp cân trọng lượng. Hứa Nam Nam thanh toán tiền, xách túi bao bố trên lưng ra khỏi cửa.
Vừa mới ra khỏi cửa, bà dì kia lại nhảy ra từ bên cạnh. Hứa Nam Nam nhìn thấy bà, tự dưng có chút chột dạ. Cô luôn cảm thấy bà dì này đặc biệt thông minh.
Bà dì đó đi tới, nhét vào túi cô một chiếc túi vải nhỏ màu xám tro: "Nhà họ Hoàng chúng tôi không nợ nhân tình, số thuốc lần trước, dùng cái này trả." Nói xong, bà ấy tủm tỉm rời đi.
Hứa Nam Nam ngẩn người, cũng không dám đuổi theo, chỉ có thể nhanh chóng xách đồ lên xe.
Về đến nhà khách, cô lấy đồ trong túi ra, là một mặt dây chuyền hình Phật bằng ngọc. Màu xanh biếc, sáng trong, như được làm cùng chất liệu với cái vòng ngọc kia vậy.
Hứa Nam Nam cảm thấy, đây là vật liệu còn thừa lại từ chiếc vòng ngọc kia.
Giá trị thứ này cũng không thấp. Bà dì này có phải hào phóng quá rồi không.
Còn tưởng cho thuốc rồi, chiếc vòng ngọc gia truyền kia về sau sẽ yên tâm là của mình. Bây giờ người ta lại tặng món đồ quý giá như vậy, lại còn cho không. Trong lòng cứ cảm thấy bất an.
Người ta còn nói là trả lại ơn số thuốc kia. Qua qua lại lại, trái lại không biết là ai nợ ai.
Hứa Nam Nam nghĩ không ra, đành dứt khoát ném vào Taobao của mình.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Nam Nam bị tin nhắn Wangwang đánh thức. Tối hôm qua rối rắm vì chuyện ngọc Phật, cô ngủ cũng không được ngon lắm. Lúc tỉnh dậy còn có chút mơ màng.
Tôi là cậu Hai nói: "Cái ngọc Phật kia của cô có bán không, bán không? !"
Tôi là cậu Hai nói: "Đâu rồi đâu rồi, sao lại không thấy đâu thế, việc gấp việc gấp."
Hứa Nam Nam gửi một biểu tượng cảm xúc buồn bực qua.
Đối phương lập tức trả lời lại: "Cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi. Tôi thấy ở chỗ cô có ngọc Phật, cùng màu với cái vòng ngọc kia, bán hay không?"
Hứa Nam Nam vẫn đang do dự chuyện này, cảm thấy trước tiên không nên bán thì hơn, dù sao vẫn còn đống đồ sứ, cũng có thể coi như quà mừng thọ.
Tôi là cậu Hai nói: "Tám trăm ngàn!"
Gì cơ, thôi thì bán vậy, thứ này trả lại thì khi nào mới có cơ hội thấy ánh mặt trời lần nữa. Tiếc lắm.
Hứa Nam Nam gửi một tin nhắn qua: "Cậu không sợ nó là giả à?"
Tôi là cậu Hai: "Người dám bán đồ giả cho tôi, cỏ mọc trên mộ cũng cao cả ba thước luôn rồi kìa."
Hứa Nam Nam cạn lời.
Tưởng là Hứa Nam Nam bị dọa sợ, lo Hứa Nam Nam không bán nữa, bèn lập tức nhắn một tin: "Đùa thôi, trước đây bạn tôi mua đồ ở chỗ cô đều là hàng thật, chắc là cũng bảo đảm."
Chủ yếu là không có thời gian tìm nữa. Bây giờ chất liệu tốt như thế này hiếm có khó tìm lắm. Không phải người già thích kiểu trang sức ngọc lục bảo như này sao.
"Tám trăm tám mươi ngàn." Hứa Nam Nam không vui nhắn một con số, hù dọa cô, ít nhất cũng phải đưa thêm tám mươi ngàn tiền đền bù tổn thương tinh thần.
"Chốt!" Thế nhưng đối phương lại cực kì sảng khoái.
Một lát sau, nhìn thấy trong tài khoản có thêm tám trăm tám mươi ngàn. Hơn nữa trước đó còn kiếm được một trăm ngàn. Thế mà đã có cả triệu rồi.
Hứa Nam Nam đờ đẫn nhìn những con số trong tài khoản của mình.
Trước đây cô nghĩ cũng không dám nghĩ bản thân lại có một ngày trở thành triệu phú!
Ngồi trên xe lửa về nhà, Hứa Nam Nam vẫn đang dạo Taobao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận