Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 592

Lâm Thanh Bách nói: "Chắc cũng có ý như thế. Thân phận các anh khá nhạy cảm, khiêm tốn một chút cũng là điều nên làm. Tôi làm ở địa phương, không cần phải ra vẻ đáng thương."
Chương Lỗi gật đầu phụ họa: "Thời đại hòa bình, ai mà dám làm loạn trong quân đội chứ. Chao ôi, không bằng ra tiền tuyến nhỉ. Đơn vị đồn trú lúc trước chúng ta ở bây giờ không có hành động gì. Nghe nói thủ trưởng ngày ngày ở trong phòng làm việc chửi mắng, không có chuyện gì thì kéo các cán bộ đi diễn tập quân sự, nghiên cứu chiến thuật gì đó. Còn muốn khi nào đó thì sẽ đưa quân đội đi đánh trận trên đảo nữa. Cậu nói xem thiết bị hải quân của chúng ta có thể không?"
Hứa Nam Nam ở bên cạnh ngồi nghe, trong lòng nghĩ về những vũ khí mới được đưa ra trong mỗi cuộc diễn tập vào thế kỉ hai mươi mốt. Lại nhìn tình hình hiện giờ, trong lòng cô cảm khái không thôi. Đồng chí Chương Lỗi này có lẽ không biết được tương lai trong nước sẽ xảy ra sự thay đổi chấn động địa cầu. Chỉ là còn cần một khoảng thời gian nữa mà thôi. Trải qua giai đoạn khó khăn nhất, bước qua khỏi gian khổ này rồi từng bước từng bước lớn mạnh hơn…
Cô say sưa suy nghĩ, còn hai người đàn ông bên kia đã chuyển chủ đề nói chuyện.
Lâm Thanh Bách đưa ra việc nhờ Chương Lỗi giúp đỡ, tuyển một người vào đến hậu cần làm nhân viên tạm thời.
Chương Lỗi nói: "Chuyện này đơn giản thôi, chỉ cần kiểm tra chính trị không vấn đề gì là được."
"Là người mà hôm qua đưa đi."
Chương Lỗi vừa nghe, lập tức ngẩn người: "Người này có quan hệ gì với cậu mà cậu lại che chở như thế." Anh ta không cần nghĩ cũng biết được dụng ý của Lâm Thanh Bách khi sắp xếp như vậy. Vào bên trong quân khu rồi thì sau này tên họ Cao đó có muốn bắt người nữa cũng phải cân nhắc.
"Muốn làm chút chuyện tốt không được sao?" Lâm Thanh Bách trang nghiêm nói.
"Được, cậu nói được thì được. Nhân viên thời vụ không thành vấn đề, lát nữa anh sẽ đến bên hậu cần tác động chút. Dù sao anh ta cũng là người địa phương của tỉnh lỵ, chuyện này không khó lắm."
Khó có được anh em nhờ cậy làm việc gì, chuyện này anh ta vẫn phải giúp đỡ.
Chuyện đã bàn xong, Lâm Thanh Bách đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi nơi này. "Chuyện vừa nãy tôi nói với anh nhớ chú ý một chút, tên họ Cao đó đang nhìn chằm chằm, nếu có động tĩnh gì thì gọi điện thoại cho tôi."
"Anh nhớ rồi." Chương Lỗi nhìn anh, lại nhìn Hứa Nam Nam: "À đúng rồi, khi nào thì các cậu kết hôn vậy, để anh còn chuẩn bị uống rượu mừng nữa."
"Anh đợi đi." Lâm Thanh Bách nở nụ cười hiếm thấy, kéo Hứa Nam Nam đi ra ngoài.
Chương Lỗi lắc đầu thở dài, tiễn hai người ra khỏi quân khu.
Hứa Nam Nam đi bên cạnh Lâm Thanh Bách, đợi đi xa rồi mới hỏi: "Sao anh lại sắp xếp để cho Ngụy Tiểu Đông vào quân khu tỉnh vậy."
Cô không ngờ Lâm Thanh Bách sẽ sắp xếp như vậy.
Lâm Thanh Bách trả lời: "Nam Nam, em hiểu con người Ngụy Tiểu Đông không?"
Hứa Nam Nam gật đầu, lại lắc đầu: "Em cảm thấy em có hiểu một chút, sau đó cảm thấy vẫn chưa hiểu lắm." Cô thật sự không nghĩ đến Ngụy Tiểu Đông sẽ lén giữ lại những thứ đồ tốt. Tuy rằng chuyện này không có gì đáng trách, nhưng chung quy vẫn khiến cô cảm thấy có phần cảm giác bị lừa.
"Cậu ta đã ló đầu ra rồi, nếu người khác lại muốn làm gì với em thì sẽ ra tay từ phía cậu ta. Có lẽ có một ngày nào đó ý chí của cậu ta sẽ bị lung lay… Bất kỳ chuyện gì cũng nên có biện pháp phòng ngừa toàn diện."
Hứa Nam Nam ngơ ngác, lúc trước cô thật sự không nghĩ đến điều này. Cứ cho rằng chuyện này coi như đã qua đi.
Nghe Lâm Thanh Bách nói như vậy thì thấy đúng thật là tai họa ngầm.
Lâm Thanh Bách cầm tay cô: "Đừng sợ, anh cũng là đề phòng mà thôi. Lúc trước cậu ta bị bắt mà không nói, có lẽ là một người kiên định. Giúp cậu ta một tay, biết đâu sau này còn có thể dùng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận