Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 108

Nhưng hôm nay trong thôn họ Hứa đã xảy ra vụ án “vào nhà trộm đồ” lớn vào ban ngày ban mặt, cả thôn nhốn nháo.
Hơn nữa chuyện này không phải không có căn cứ, mà đã có nhân chứng và vật chứng. Mấy nhà ở đầu thôn đều nhìn thấy, còn có con dâu nhà chú Hứa Lục đi báo tin mất đồ cho người ta.
Cho nên sau khi Hứa Nam Nam đến hương lý báo án, hương lý đã phái cán bộ tới điều tra chuyện này, không tốn nhiều thời gian đã xác định người hiềm nghi phạm tội là bà Hứa và con dâu Trương Thúy Cầm của bà ta.
Hứa Căn Sinh cũng thấy cán bộ của hương lý, mới biết xảy ra chuyện như vậy, còn thử khuyên Hứa Nam Nam dàn xếp ổn thỏa để tránh lớn chuyện.
“Dù sao cũng là người một nhà, nếu không thì cháu lấy đồ về đi?”
“Chú, bây giờ cháu đã chuyển hộ khẩu ra ngoài, chẳng lẽ việc chuyển hộ khẩu không tính nữa? Cháu đã làm thủ tục ở hương lý, từ bao giờ thủ tục ở hương lý không còn tác dụng nữa?”
Mấy câu nói này khiến Hứa Căn Sinh không tiếp lời được, cuối cùng vẫn bị bà vợ Lưu Đại Hồng xách lỗ tai kéo về nhà.
Lấy chứng cứ xong, mấy cán bộ đã cho đoàn dân quân đến nhà ông Hứa bắt người.
Bà Hứa và Trương Thúy Cầm đang kiểm tra đống đồ lấy từ nhà Hứa Nam Nam, người của đoàn dân quân vừa vào nhà thì bắt được cả người lẫn tang vật.
“Oan uổng quá, tôi bị oan. Đây là đồ nhà tôi, sao tôi không thể lấy?”
Ngay trước mặt cán bộ của hương lý, bà Hứa lập tức nằm trên đất kêu la.
Trương Thúy Cầm ở bên cạnh đã sớm sợ hãi tái mặt, cả người run rẩy: “Chúng ta không trộm đồ, những thứ này đều là đồ của nhà chúng tôi, sao lại không thể lấy? Đồng chí, có phải nhầm lẫn rồi không?”
Cán bộ trong thôn không để ý nhiều như thế, dù sao có người báo án, có người làm chứng, hơn nữa còn bắt được cả người lẫn tang vật: “Hai người đến nhà của Hứa Nam Nam lấy đồ, cũng không chỉ có một người nhìn thấy, chuyện này còn có thể chối cãi sao? Tôi nói này, lá gan của hai đồng chí cũng lớn quá đây, giữa ban ngày còn dám đi cạy cửa trộm đồ, bây giờ chối cãi cũng vô dụng, người ta báo án rồi.”
“Có phải nhỏ Hai chết bầm đó báo án không, thứ không có lương tâm này muốn hại chết tôi mà. Đồng chí, mọi người đừng nghe nó nói lung tung, nó là cháu gái tôi, sao tôi không thể lấy đồ của nó?”
Bà Hứa ngồi dưới đất khóc.
“Chuyện này chúng tôi không xen vào được, hộ khẩu của họ ở trong nhà Hứa Quý, không phải là nhà bà.” Trước khi tới, họ đã làm rõ quan hệ của người nhà này. Mặc dù hơi đặc biệt, nhưng họ đều làm việc pháp luật. Người ta đã không thừa nhận là người một nhà, bà lấy đồ như vậy cũng không đúng.
Cán bộ cho người trói hai người lại, đưa đến hương lý giam lại trước, về hương lý rồi giải quyết.
Trương Thúy Cầm thấy những người này trực tiếp trói người, lúc này sợ đến mức chân đã mềm nhũn.
Bà Hứa cũng nằm lăn lộn trên đất, không muốn bị người ta. Cán bộ của hương lý hết cách, lập tức chia nhóm hai người, xách họ đi.
Chờ ông Hứa dẫn hai đứa con trai và Lưu Xảo chạy về, bà Hứa và Trương Thúy Cầm đã bị người ta đưa tới hương lý.
Hứa Kiến Hải lo lắng nói: “Cha, làm sao đây? Mẹ và Thúy Cầm đã bị người ta đưa đi rồi.”
“Ai dà! Trước đó cha đã bảo họ đừng đi, nhưng không nghe cha, bây giờ thật sự xảy ra chuyện rồi!”
Ông Hứa tức giận giậm chân, chuyện này thì ông ta cũng hết cách rồi. Ông ta cũng không ngờ, sao cháu gái lại nhẫn tâm như vậy, thế mà báo án bắt người luôn.
Hai năm trước đói kém, có người lén lút giấu chút đậu nành bị người ta bắt được, cứ thế bị phê phán hết mấy tháng. Đó còn là nhãi ranh, sau đó đã mất nửa cái mạng rồi, đến bây giờ vẫn ở căn cứ đồng ruộng làm công việc cực khổ nhất, người cả nhà đều không ngóc đầu lên được.
Bây giờ vợ mình gây chuyện như vậy, không biết sẽ bị phạt thế nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận