Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 220

Lúc đến chính quyền địa phương, Hứa Căn Sinh lập tức cho thấy được mạng lưới giao thiệp của đội trưởng đội sản xuất của mình, hắn nhìn thấy cán bộ nào trong địa phương là đều sẽ gọi ra tên của người đó ngay.
Gặp ai là đưa cho người đó điếu thuốc.
Thuốc lá là do Hứa Nam Nam mang về, là thuốc Đại Trung Hoa nữa. Thuốc tốt thế này, bình thường không được hút. Người nhận được thuốc đều không nỡ hút, cầm lấy thì kẹp vào tai.
Hứa Căn Sinh phát xong bảy tám điếu cũng thấy tiếc, hắn nhét lại ngay vào trong ngực. Hắn có phần hối hận do mình sĩ diện mà tặng đi nhiều thuốc do Nam Nam tặng cho như thế.
Nếu để một mình hắn hút, tiết kiệm chút, trộn với lá cây thuốc lá thì có thể hút được cả một tháng đấy.
Hứa Nam Nam thấy vẻ mặt vừa tiếc vừa hối hận của hắn, cô sáp lại gần nói nhỏ: "Chú, lần sau lúc cháu trở lại, cháu sẽ mang thêm nhiều hơn cho chú."
Nghe vậy, Hứa Căn Sinh lập tức thấy thoải mái, ho khan: "Không có gì, chú cũng không phải người chú trọng này nọ, hút chút lá cây thuốc lá là được rồi."
"Chú, cháu hiểu mà." Hứa Nam Nam tỏ ra ngầm hiểu.
Hứa Căn Sinh buồn bực, cháu hiểu gì mà hiểu. Chú của cháu không thật sự muốn hút lá cây thuốc lá đâu, nếu cháu có thuốc tốt thì mang chút về đi.
Hứa Căn Sinh ngại nói ra như vậy, chỉ có thể ho khan thêm vài tiếng.
Đàn ông phát thuốc, phụ nữ thì phát kẹo. Dù sao chuyện chuyển hộ khẩu từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp là chuyện lớn, chuyện vui. Còn là chuyện vui hơn cả việc nhà người ta lấy vợ gả con, phải chia chút ngon ngọt để mọi người được vui lây.
Chuyện này Hứa Nam Nam cũng đã chuẩn bị xong từ sớm. Cô lấy kẹo ở trong túi ra, thấy nữ cán bộ nào thì phát miếng kẹo, cô phát một nắm lớn, cùng lúc đó thì chớp chớp mắt. Khiến những nữ cán bộ đó phải híp mắt mỉm cười.
Chủ tịch xã Lưu ngậm một điếu thuốc Đại Trung Hoa, nằm sắp trên bàn viết giấy chứng nhận.
Hứa Căn Sinh và Hứa Quý đứng bên cạnh háo hức nhìn, đợi chủ tịch xã Lưu viết xong, mở khóa lấy con dấu thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng tranh cãi ầm ĩ.
"Nhỏ Hai, nhỏ Hai, về đây sao không về nhà thăm bà nội vậy cháu."
Một bà cụ trên người tỏa ra mùi hôi thối từ bên ngoài chạy vào, chính là bà Hứa vừa từ nhà cầu tiêu của thôn đến. Phía sau là Lưu Xảo.
Nhìn thấy bà Hứa và Lưu Xảo đi tới, lông mày Hứa Căn Sinh nhăn hết cả lại. "Bác Hứa, bác tới làm gì vậy, không phải bác đang quét dọn nhà cầu tiêu trong thôn sao?"
"Sao tôi không đến được, cháu gái tôi chuyển hộ khẩu từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp là chuyện lớn, sao tôi không được đến chứ." Bà Hứa không thèm đếm xỉa, chạy thẳng vào hét lớn lên.
Nghe vậy, Hứa Quý cười khẩy nói: "Bác Hứa, bác nói ra lời này có xấu hổ không, giấy cam đoan của Kiến Sinh vẫn còn để ở chỗ đội trưởng Hứa đấy bác ạ."
Hứa Căn Sinh nói: "Đúng vậy, Kiến Sinh không còn liên quan gì đến Nam Nam nữa rồi, cũng không phải là cháu gái của bác."
"Giấy cam đoan gì chứ, giấy cam đoan là cái thá gì, bây giờ có phải là xã hội cũ cứ ấn dấu tay là cả con gái ruột cũng bán được đâu. Cho dù nhỏ Hai như thế nào thì nó cũng là con cái của nhà ông Hứa chúng tôi. Không có nhà chúng tôi nuôi nó thì nó có thể trưởng thành, có thể vào được thành phố không?"
Nghe thấy lời nói lớn lối của bà Hứa, Hứa Căn Sinh không muốn nói chuyện với bà ta nữa: "Bác à, bác đến đây là để nhận cháu gái phải không. Cho dù bác muốn nhận thì cũng phải đợi đã, để chúng cháu bàn việc."
"Bàn cái gì hả? Tôi mang theo sổ hộ khẩu tới rồi đây, Nam Nam là cháu gái của nhà chúng tôi, phải chuyển đến nhà của chúng tôi."
Nghe vậy, Hứa Căn Sinh muốn mắng cả ra là bà già này không biết xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận