Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 661

"Nó là cháu gái tôi. Nó có thể vào, sao tôi làm chú mà không thể vào chứ?"
"Lừa ai đó, chưa từng nghe nói cô ấy có chú. Vừa rồi cô ấy cũng không đáp lời anh, tôi thấy anh đừng có bắt quàng làm họ nữa." Lão Kha khinh bỉ nói. Cho dù muốn nhận vơ người quen thì cũng đừng nhận bậy ngay người trước mặt chứ.
Hứa Kiến Hải nghe vậy, tức giận tới ngứa răng. Gã ta làm sao mà biết được con nhóc gầy yếu vàng vọt ban đầu, bây giờ mặt mũi còn lớn hơn gã ta rất nhiều chứ.
Hứa Hồng bên cạnh luôn không nói chuyện, ánh mắt tràn đầy phẫn hận nhìn chằm chằm Hứa Nam Nam.
Dựa vào cái gì mà con nhóc kia chẳng cần làm cái gì cả cũng có thể có cuộc sống tốt đẹp như vậy, vì sao chị ta lại bị người khác hại thành như vậy. Chị ta nhất định phải gả cho Lưu Hồng Quân, nhất định phải đi vào khu tập thể của ủy ban huyện. Sau đó không để cho Hứa Nam Nam có được một ngày lành nào cả.
Lâm Thanh Bách kia, chị ta cũng không tin anh là người đàn ông tốt.
Thấy không có cơ hội đi vào, Hứa Kiến Hải chỉ có thể nghiến răng dắt Hứa Hồng đi tới hầm mỏ tìm Hứa Kiến Sinh.
Lần này gã ta phải để Hứa Hồng ở trong thành phố rồi gả cho nhà họ Lưu, nếu không con bé sẽ cả đời không ngóc đầu lên được ở trong thôn.
Nghĩ đến chuyện bực mình ở thôn, Hứa Kiến Hải lại hận thấu xương bà mẹ chuyên đi kiếm chuyện của gã ta. Vốn dĩ trong thôn chưa ai biết chuyện của Hứa Hồng. Ai cũng cho rằng Hứa Hồng về quê chờ cưới, chuẩn bị gả vào khu tập thể ủy ban huyện trong thị trấn. Bao nhiêu người phải ước ao, gã ta đi ra ngoài cũng có mặt mũi, cả Hứa Căn Sinh lúc chia công việc cho gã ta cũng chia việc gì nhẹ nhàng. Nhưng ai biết bà già lại giỏi kiếm chuyện đến thế, ngã gãy chân rồi thì cứ thành thật an phận vào thành phố chữa trị không phải được rồi sao? Lại cứ phải chạy tới khu mỏ gây chuyện. Kết quả lôi cả bà Phùng tới khu mỏ, để bà ta biết được chuyện của Hứa Hồng. Về chưa tới một ngày là chuyện của Hứa Hồng đã bị người ở quê biết hết.
Nếu không phải bọn họ cắn răng nói đã đính hôn thì người ta kéo Hứa Hồng đi diễu phố vì quan hệ bừa bãi rồi.
Đấy, Hứa Hồng mới tròn mười tám tuổi, người ta đã vài lần tìm tới cửa hỏi tình hình của Hứa Hồng.
Nếu mà không lên đây để bàn chuyện cưới nhau thì sẽ không thể đè ép được chuyện ở trong thôn nữa.
Trong ký túc xá khu tập thể, Hứa Nam Nam cũng đang nói chuyện này với Lâm Thanh Bách.
"Miệng của em đúng là thiêng mà, mới nói bọn họ sắp tới gây chuyện là bọn họ đã tới rồi. Anh nói phải làm sao bây giờ?"
"Em lo lắng cái gì?" Lâm Thanh Bách ôm cô, Hứa Nam Nam đọc tiểu thuyết, anh đọc báo.
Hứa Nam Nam chợt quay đầu lại: "Nhưng em lo lắng cho anh." Dù sao chuyện của Hứa Hồng cũng là do Lâm Thanh Tùng gây ra. Bây giờ cậu ta không ở Nam Giang, chuyện gì cũng phải để Lâm Thanh Bách đứng ra xử lý thay cậu ta.
Lâm Thanh Bách vỗ vỗ đầu cô: "Có gì phải lo lắng chứ. Có một số việc nên giải quyết sớm. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
"Thật à?" Hứa Nam Nam không tin, quay đầu lại nhìn anh.
Nếu như cô là Lưu Kiến Quân, có lẽ đã bạt mạng với Lâm Thanh Bách luôn rồi. Con trai mình phải gánh danh tiếng xấu như vậy...
Lâm Thanh Bách lẳng lặng nhìn cô trong giây lát rồi trực tiếp nâng cằm cô lên, hôn thật mạnh lên cái miệng nhỏ đỏ mọng ấy.
Hứa Nam Nam bị hôn tới mức choáng váng, cũng không còn tâm tư để quan tâm tới ảnh hưởng sau này về chuyện của Hứa Hồng nữa. Không biết vì sao, cô luôn có một cảm giác tín nhiệm vô điều kiện với Lâm Thanh Bách. Luôn cảm thấy chuyện gì cũng không làm khó được anh, chuyện gì anh cũng có thể xử lý được hết.
Anh nói không sao, vậy chắc là không sao.
Đầu óc đang thiếu ôxy của cô bất giác nghĩ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận