Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 153

Lý Tĩnh lau nước mắt, giọng nói sắc bén: “Anh đi nói có tác dụng không, ban đầu nói bao nhiêu lần, nó nghe không?
Em thấy nó là bùn nhão không trát được tường, tính tình của nó không thích hợp ở thành phố, còn không bằng ở nông thôn ngoan ngoãn làm việc, thành thật cày cấy, không chừng còn có thể thuận lợi sống đến lão. Ở bên ngoài, không chừng lại chọc phải thứ gì.”
Hứa Kiến Sinh cau mày không nói, đúng là bây giờ con gái lớn khó dạy dỗ.
“Kiến Sinh, chuyện này anh phải quyết tâm, để con nhỏ đó về quê đi. Dù sao nó là nhân viên tạm thời, muốn đi cũng dễ dàng. Để nó về, bằng không sau này sẽ gây chuyện, cả nhà chúng ta cũng sẽ gặp họa.
Anh không suy nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho mấy đứa bé, nghĩ cho cha mẹ. Bây giờ thu nhập trong nhà không được như xưa, người cả nhà đều dựa vào anh.”
Lý Tĩnh tha thiết khuyên bảo.
“Nhưng là trên mỏ mới tuyển con bé qua, bây giờ lại bảo đi, sợ là không dễ ăn nói.” Hứa Kiến Sinh vẫn hơi do dự, hắn ta sống ở thành phố nhiều năm, đương nhiên biết cuộc sống trong thành phố tốt hơn nông thôn.
Làm việc trên mỏ, kiểu gì cũng tốt hơn làm ruộng ở nông thôn. Thế nào đi nữa, đó cũng là con gái của hắn ta.
Hứa Mai Tử giật môi, nói: “Nếu bác cả tiếc công việc này, không thì để mẹ cháu đến đây, dù sao cũng là người một nhà.
Đến lúc đó mẹ cháu làm việc trong nhà ăn, đưa tiền công cho bác gái, chia lương thực còn có thể bổ sung cho nhà, sau này bác cả và bác gái cũng có thể giảm bớt gánh nặng.”
Lý Tĩnh nghe vậy, nhìn Hứa Mai Tử.
Hứa Mai Tử cong môi cười: “Cháu chỉ nói như vậy thôi. Dù sao bình thường bác cả và bác gái nuôi chúng cháu thật sự quá cực khổ, trong lòng cháu cũng cảm thấy khó chịu, luôn muốn sớm đi làm việc, giảm bớt gánh nặng cho hai bác.
Nhưng cháu cũng không muốn bỏ dở dang, trông chờ vào học đại học, sau này làm cán bộ, tăng thể diện cho hai bác. Dù sao ai cũng biết, chúng cháu là đứa trẻ được bác cả và bác gái dạy dỗ.”
Nghe thấy lời của Hứa Mai Tử, sự khó chịu trong lòng Lý Tĩnh cũng mất. Vừa nãy cô ta nghe thấy để Lưu Xảo vào thành phố, còn tưởng đứa bé này muốn để mẹ ruột của mình tới đây. Bây giờ nghe như vậy, trong lòng cũng thoải mái.
Hơn nữa Hứa Mai Tử nói đúng, chỉ cần Lưu Xảo tới thành phố, đến lúc đó dựa vào họ, tất nhiên tiền công và lương thực cũng phải giao đến nhà cô ta.
Nếu như là trước đây, chắc chắn bà cụ sẽ không đồng ý thả người, nhưng nếu nói là đổi công việc của Nam Nam, nhất định bà cụ sẽ bằng lòng. Đến lúc đó giảm bớt gánh nặng, còn đuổi nhỏ gây chuyện đi.
Cô ta kéo cánh tay của Hứa Kiến Sinh: “Kiến Sinh, em thấy chuyện này được đấy. Dù sao Nam Nam cũng là một đứa bé, công việc của nhà ăn cũng không nhẹ nhàng.
Em nghe nói mỗi ngày ba bốn giờ đã phải dậy, một đứa bé như nó đang tuổi lớn, như vậy không được. Khu mỏ vừa nhiều người vừa phức tạp, tính tình của nó vẫn chưa ổn định, không bằng về nông thôn.
Hứa Căn Sinh rất chăm sóc nó, em thấy nhìn chuyện này ổn. Hơn nữa nếu nó giao việc cho Lưu Xảo, sau này chúng ta cũng dễ nói tốt cho nó trước mặt mẹ, không chừng còn có thể về nhà đấy.”
Hứa Kiến Sinh cau mày, cúi đầu không nói, hình như đang suy nghĩ.
Hứa Linh cầm bánh bao bột ngô, ăn từng miếng nhỏ, chân nhỏ từ từ đi ra ngoài, ra khỏi cửa thì nhấc chân chạy.
“Nam Nam, Tiểu Linh nhà cháu tới tìm cháu.”
Hứa Nam Nam đang ngồi ăn sáng với Hứa Tiểu Mãn ở bên ngoài túc xá ngồi.
Sau khi cô làm việc xong thì bưng đồ ăn về ăn chung với Tiểu Mãn, bánh bao ngô, cháo gạo kê, cộng thêm hai quả trứng gà mà cô tự luộc.
Nghe thấy giọng nói của Vệ Quốc Binh, Hứa Nam Nam đứng lên nhìn, thì thấy Vệ Quốc Binh dắt tay Hứa Linh đi đến bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận