Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 416

Hứa Nam Nam vừa có chút phiền muộn thì đã nghe Hứa Linh nói: "Chính là người đó, chị nhỏ Cả gọi anh ta là anh Tùng. Chị, chị cũng mời anh ta ăn cơm đi. Đừng để chị nhỏ Cả được hời chị ơi. Chị hẹn hò với anh ta, sau này sống một cuộc sống sung sướng đi."
"…" Đứa nhỏ này cả ngày suy nghĩ chuyện gì trong đầu vậy.
Hứa Nam Nam hơi cạn lời, sau đó xoa đầu nhỏ của cô nhóc: "Tiểu Linh, hẹn hò không phải vì để được sống một cuộc sống sung sướng." Cần nói rõ với cô nhóc, không thể để cô nhóc học hư.
"Sao lại không phải, chị nhỏ Ba và chị nhỏ Cả đều làm như vậy." Hứa Linh nghiêm túc nói.
Hứa Nam Nam lắc đầu: "Đó là các cô ta, chị không thể làm như thế."
"Chị, vậy chị muốn tìm người thế nào, sau này dẫu sao cũng không thể sống khổ cực được."
"Dù sao cũng phải tìm một người nhìn vừa mắt. Chung sống thoải mái với nhau." Hứa Nam Nam nói, một hình bóng mờ nhạt hiện lên trong đầu cô. Nhưng cô lại lập tức bừng tỉnh. Nghĩ nhiều rồi, nghĩ nhiều rồi, cô trở thành người trồng cây si mất rồi.
Thấy Hứa Linh còn đang ngẩng đầu nhìn cô, Hứa Nam Nam đỏ mặt dúi mấy viên kẹo cho cô nhóc: "Đi chơi đi, đừng lo cho chị."
Kẹo được bỏ vào miệng, Hứa Linh nhìn thoáng qua chị của mình rồi cũng tung tăng rời đi.
Đợi cô nhóc đi, Hứa Nam Nam thở dài, không thể suy nghĩ nhiều quá. Trồng cây si cũng không phải tật hay ho gì, quá làm nhục quan hệ hữu nghị trong sáng này.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi cô lại buồn cười. Có phải cô nhóc lo nhiều quá rồi không, ngay cả việc này cũng nghiêm túc như thế, còn chạy đến nghĩ cách giúp cô.
Nhưng Hứa Hồng mượn phiếu lương thực mời Lâm Thanh Tùng ăn cơm nghĩa là hai người muốn phát triển quan hệ? Nên nói cho anh Lâm thì hơn.
Hứa Nam Nam còn dự định cuối tuần tìm anh Lâm nói rõ ràng, kết quả buổi chiều trên đường tan ca, Lâm Thanh Bách đã đợi ở ven đường.
Cô nhìn Lâm Thanh Tùng ở phía sau cách đó không xa. Hôm nay vị này ấy thế mà không làm phiền cô.
Cô bước đến: "Anh Lâm, anh đến tìm chỉ đạo viên Lâm à?"
Lâm Thanh Bách cười nhìn em trai của mình, cười nói: "Không phải, hôm nay tan làm sớm, anh tiện đường đến đón em."
Nói xong, anh ngồi lên xe. Hứa Nam Nam thấy thế cũng ngồi lên xe theo.
Quay đầu nhìn Lâm Thanh Tùng, cậu ta đang bực bội đứng ở chỗ cũ.
Không phải là ghen chứ, Hứa Nam Nam nghĩ. Trước kia cô từng nghe nói có một số anh chị em có tình cảm tương đối thân thiết, không thể chịu được việc anh chị em của mình đối xử tốt với người khác.
Lẽ nào Lâm Thanh Tùng này là như thế sao.
Lâm Thanh Tùng đứng tại chỗ cũ, buồn bực nghiến răng nghiến lợi. Gì đây, đề phòng cậu ta giống như ăn trộm. Chẳng phải là hẹn hò thôi sao, có cần đến đón mỗi ngày không.
Lần đầu tiên cậu ta nhận ra anh trai cậu ta ấy thế mà lại là kiểu người này.
Trên đường đi, Hứa Nam Nam nói cho Lâm Thanh Bách chuyện giữa Lâm Thanh Tùng và Hứa Hồng: "Chuyện hẹn hò vốn là tự do, chỉ có điều nhà gái chân đứng hai thuyền, cứ có cảm giác không đàng hoàng ấy anh. Em cảm thấy vẫn nên nói với anh vài câu."
Lâm Thanh Bách đạp xe, cười đáp: "Không sao, khi về anh sẽ nhắc nhở nó."
Hứa Nam Nam ừ một tiếng. Việc này xem như hoàn thành, phần sau đó cô không cần xen vào nữa. Lại nhớ đến chuyện Hứa Linh nói với cô trước đó, cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Anh Lâm, hai người thật sự là con nhà thủ trưởng à?"
Cô nhận ra Lâm Thanh Bách thoáng cứng người, kế đó xe rẽ một cái đến bờ đê lúc trước bọn họ ngắm cảnh. Bởi vì trời nóng nên sắc trời còn chưa tối.
Sau khi xuống xe, hai người đi dọc theo bờ đê. Hứa Nam Nam cũng không biết nên mở lời thế nào. Thật ra cô cũng chỉ hỏi thử mà thôi, không nghĩ quá nhiều. Hiện giờ xem ra, chẳng lẽ anh Lâm giận rồi ư. Có khi nào còn bảo độ giác ngộ tư tưởng của cô thấp không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận