Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 418

Bà Lưu không đồng ý cho cậu ta đi ra ngoài. Nhưng Lâm Thanh Tùng người ta là em trai thân thiết của cấp trên bà ta, hơn nữa còn là sinh viên đại học, thể nào cũng đáng tin cậy hơn con trai bà ta. Thế là bà ta dứt khoát xua tay: "Đi đi."
Lưu Hồng Quân lập tức như ngựa hoang thoát cương, với lấy một đôi giày, chạy ngay ra khỏi cửa.
"Anh Tùng, có chuyện gì thế, dạo này đã rất lâu rồi chưa đến tìm em chơi."
Không được cơm no rượu say, dạo này Lưu Hồng Quân quả thật sống không được thoải mái cho lắm. Ngay cả con nhóc Hứa Hồng kia cũng không biết bị làm thế nào, mỗi ngày đều đi học đi về sớm, thậm chí có đôi khi còn dứt khoát không đi học luôn. Mấy ngày sắp thi, cậu ta luôn bị ép đi học, ngược lại thì Hứa Hồng vẫn trốn học thường xuyên, không gấp gáp chút nào.
Lâm Thanh Tùng thần bí đáp: "Không phải là đến đưa cậu ra ngoài ăn đồ ngon sao?"
Lưu Hồng Quân nghe vậy, mắt sáng lên: "Anh Tùng, vẫn là anh đối tốt với em nhất."
Mất công trước kia cậu ta vì ông già mà còn ngấm ngầm mưu tính anh Tùng nữa, kết quả người ta lại đối xử tốt với cậu thế này, chỉ có ông già suốt ngày toàn đánh cậu ta thôi.
Lúc hai người vui vẻ vội vã đi tới quán cơm thì Hứa Hồng đã chờ sẵn ở đó. Mặc một chiếc váy màu xanh lam, trên đuôi tóc của hai bím tóc thắt dây buộc đầy màu sắc, thoạt nhìn là biết đã trang điểm tỉ mỉ.
"Hứa Hồng?"
Nhìn thấy Hứa Hồng ở đây, khuôn mặt Lưu Hồng Quân đầy kinh ngạc, nhìn Hứa Hồng hết áy náy rồi lại nhìn Lâm Thanh Tùng.
Lâm Thanh Tùng buồn bực nói: "Làm sao vậy, hôm nay Hứa Hồng mời ăn cơm, cậu không biết sao?"
Lưu Hồng Quân nhìn bộ dạng như không hay biết gì của cậu ta thì biết ngay là chuyện là như thế nào. Thì ra là Hứa Hồng mời anh Tùng ăn cơm, kết quả anh Tùng tưởng rằng mời bọn họ cùng nhau ăn cơm. Nếu anh Tùng không tìm cậu ta thì hôm nay sẽ là Hứa Hồng với anh Tùng cùng nhau ăn cơm riêng.
Tuy rằng cậu ta ngày thường hồ đồ, nhưng cũng không ngốc, đầu óc vừa nghĩ ngợi là biết đây là tình huống gì, người ta thế này là ưng ý anh Tùng, muốn một chân đá văng mình ra ngoài!
Trên mặt Hứa Hồng đầy vẻ hoảng loạn, mặt đã đỏ bừng lên, chị ta cũng không nghĩ tới hôm nay Lâm Thanh Tùng lại sẽ gọi Lưu Hồng Quân tới đây. "Hồng Quân, tớ biết cậu với anh Tùng ở gần nhau, cho nên..."
"Vậy sao, vậy được rồi, chúng ta đi vào ăn cơm trước đã." Lưu Hồng Quân lạnh mặt nói.
Lâm Thanh Tùng vô tội nhìn hai người, sau đó lại lôi kéo Lưu Hồng Quân nói: "Anh làm sai gì rồi à?"
"Không, anh Tùng, anh làm rất tốt, anh là anh em tốt của em." Lưu Hồng Quân nghiêm túc nói. Nếu như anh Tùng không xem cậu ta như anh em, thì Hứa Hồng dán vào như thế này, ai mà có thể không suy nghĩ vớ vẩn được kia chứ, cũng vì anh Tùng coi cậu ta như anh em, coi Hứa Hồng là người yêu của anh em, cho nên không hề có suy nghĩ khác.
Vào quán ăn, Tiểu Điền nhìn thấy Lâm Thanh Tùng thì lập tức đến đón vào. Nhìn thấy Hứa Hồng trang điểm sặc sỡ theo ở phía sau, khóe miệng lập tức méo xẹo, người gì thế chứ, trang điểm giống như hồ ly tinh, còn không biết là muốn câu dẫn ai đây nữa.
"Anh Tùng, hôm nay muốn ăn gì, em giữ lại chút bột mì cho anh đó." Tiểu Điền nhỏ giọng nói.
Lâm Thanh Tùng cười híp mắt: "Tiểu Điền à, biết là em tốt với anh, nhưng hôm nay là đồng chí Hứa Hồng mời khách, em cứ đưa lên vài món thích hợp là được."
Tiểu Điền vừa nghe là Hứa Hồng mời khách thì liếc mắt nhìn Hứa Hồng một cái, vờ cười nói: "Được, vậy em đi lấy vài món thích hợp cho mọi người. Bảo đảm mọi người ăn ngon miệng."
Nói xong lắc cái eo tròn vo đi vào phòng bếp.
Ba người tìm chỗ ngồi xuống, sắc mặt Lưu Hồng Quân đen xì, Hứa Hồng thấp thỏm nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Lâm Thanh Tùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận