Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 490

Thậm chí chị ta còn không được coi là người lạ. Nhưng em muốn biết, có phải Lâm Thanh Tùng làm không, anh có biết chuyện này không?"
Điều cô quan tâm nhất là thái độ của Lâm Thanh Bách đối với việc này.
Trong lòng cô, Lâm Thanh Bách là người chính trực. Trên đường gặp chuyện bất bình, lo lắng cô bị lưu manh lời ra tiếng vào, giúp cô nghĩ cách trừng phạt Đổng Vũ. Sau đó lại luôn giúp cô, chăm sóc cô. Cô cảm thấy, không còn ai có thể quang minh chính đại hơn người đàn ông này nữa.
Nhưng nếu như Lâm Thanh Bách thật sự có liên quan đến chuyện của Hứa Hồng, có phải nói rõ, người đàn ông này còn có mặt khác không cho mọi người thấy không.
"Nam Nam, anh biết chuyện này." Lâm Thanh Bách bình tĩnh nói, chỉ là bàn tay nắm lấy xe đạp khẽ siết lại. "Anh cũng biết lý do Thanh Tùng làm vậy."
"Nếu anh đã biết chuyện đó, tại sao lại để Lâm Thanh Tùng làm như vậy? Người như Hứa Hồng rất đáng ghét, em chỉ nhìn chị ta thôi đã thấy ghét. Nhưng làm như vậy… Quá đê tiện."
Sau khi nghe Lâm Thanh Bách thú nhận, Hứa Nam Nam đột nhiên cảm thấy trong lòng như bị đè bởi thứ gì đó mắc ngang lại.
Cô là con gái, con gái luôn rất mẫn cảm đối với chuyện như thế. Đặc biệt là khi cô cũng từng suýt chút nữa trải qua chuyện như thế, càng có thể hiểu được sâu sắc sự bẩn thỉu đáng hận bên trong. Lúc đó, cô thậm chí còn hận bản thân mình là con gái, tại sao không phải là con trai, nếu là con trai thì sẽ không phải gặp phải chuyện kinh tởm đó.
Lâm Thanh Bách trầm mặt, không biết nên trả lời như thế nào. Anh không muốn để Hứa Nam Nam biết chuyện đó, tuổi của Nam Nam còn nhỏ, lại là con gái, có những chuyện không nên để cô biết. Nhưng cô lại cứ muốn biết, khiến anh có chút không biết phải làm sao, không biết phải giải thích như thế nào.
Hứa Nam Nam thấy anh im lặng không nói, trong lòng có chút hụt hẫng. "Em tự về." Cô cảm thấy mình cần được yên tĩnh, nếu không khi nhìn thấy Lâm Thanh Bách, cô sẽ nghĩ tới người con trai này đã thờ ơ nhìn một cô gái đã bị mưu tính làm cho mất đi trong sạch. Lúc này đây, khi đối mặt với sự chất vấn của cô, anh lại im lặng không nói gì. Cô thật sự hi vọng Lâm Thanh Bách có thể giải thích gì đó với cô.
"Nam Nam!" Lâm Thanh Bách đuổi theo và kéo tay cô.
"Anh Lâm, hãy để em một mình yên tĩnh." Hứa Nam Nam nhìn anh: "Em phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc em hiểu bao nhiêu về người yêu của mình."
Cô xoay người đi về phía trước.
Lâm Thanh Bách nhìn cô rời đi, nhớ đến sự bài xích trong mắt cô lúc nãy, anh cuộn chặt tay lại rồi hung hăng nện lên xe đạp.
Hứa Nam Nam không ngồi lên xe, Lâm Thanh Bách cũng đẩy xe đi theo phía sau cô. Hai người đi cách nhau một khoảng, anh vẫn đích thân tiễn cô về tận nhà.
Trong sân, bà Vu không thấy Lâm Thanh Bách trước cổng thì hỏi: "Hôm nay Tiểu Lâm không tới à?"
"Vừa mới đi rồi ạ." Hứa Nam Nam nói với giọng rầu rĩ.
"Thằng bé này thật là, mỗi lần đều hiểu chuyện như vậy. Biết là không thể tùy tiện vào nhà. Tiểu Lâm là một đứa bé tốt, chín chắn, làm người ngay thẳng thật thà, hai đứa phải đối xử với nhau tốt đấy." Bà Vu rất hài lòng đối với đứa cháu rể này. Chỉ lo lắng Hứa Nam Nam còn nhỏ, tính còn ham chơi, đến lúc đó lại làm tổn thương tình cảm.
Hứa Nam Nam vào phòng, không trả lời bà Vu.
Chín chắn là thật, nhưng làm người ngay thẳng thật thà thì Hứa Nam Nam có phần không dám khẳng định.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thanh Bách lại đến.
Hai người đều không nói chuyện, Hứa Nam Nam cũng không lên xe. Lâm Thanh Bách đen mặt đi theo phía sau cô, một câu cũng không nói.
Mãi cho đến khi đặt chân lên hầm mỏ, hai người cũng không nói với nhau một câu.
Hứa Nam Nam biết, Lâm Thanh Bách như vậy là vì kiên trì với cách nghĩ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận