Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 486

Mấy hôm sau đó thì Hứa Hồng gây chuyện này. Đặc biệt là sau khi chị ta xảy ra chuyện, người đầu tiên kéo vào chính là Lâm Thanh Tùng. Hứa Mai Tử có chút lo lắng, phải chăng là do Hứa Hồng tự gây ra.
Chuyện đã đến nông nỗi này, chị ta không dám nói với người khác nữa.
"Mai Tử, con nhất định phải cố lên, lần này mẹ trở về sẽ bàn bạc với cha con chuyện ra riêng."
"Ra riêng?" Hứa Mai Tử trợn tròn mắt.
Lưu Xảo gật đầu: "Đúng, ra ở riêng. Trước đây cũng hy vọng bác con có thể chăm sóc con và Long Long nên cả nhà mới luôn sống cùng nhau. Bây giờ các con đều lớn cả rồi nên cũng không cần phải như vậy nữa. Con người bà con thì ích kỉ, từng này tuổi rồi mà vẫn muốn chèn ép cha mẹ. Mẹ không thuận theo bà ta đâu. Những năm nay bà ta xem chúng ta như kẻ ngốc, mẹ cũng xem bà ta như kẻ ngốc. Dù sao cũng chiếm được lợi rồi."
Hứa Mai Tử gật đầu, ra ở riêng cũng tốt. Bây giờ Hứa Hồng gây ra chuyện này, mất mặt lắm. Chị ta không muốn bị người khác làm liên lụy.
"Phải rồi, nghe nói nhỏ hai bây giờ khá là có tiền đồ, những lúc rảnh rỗi con nên làm thân với con bé đi." Lưu Xảo nói.
Trong lòng Hứa Mai Tử có chút không thoải mái, nhưng vẫn đồng ý.
Không ăn cơm trưa, Lưu Xảo đi về quê luôn. Cô ta phải trở về bàn bạc với chồng của mình về việc ra ở riêng.
Từ đầu đến cuối, Lý Tĩnh không hề biết chuyện Lưu Xảo từng đến đây.
Bởi có Hứa Kiến Hải nhìn chằm chằm, cô ta và Hứa Kiến Sinh phải chạy đến cục cảnh sát hai lần, bộ trưởng Lâm cuối cùng cũng gật đầu đồng ý hôn sự của hai nhà. Nhưng hiện tại Lưu Hồng Quân vẫn chưa đến tuổi thành hôn, kết hôn chắc chắn là quá sớm.
Vẫn nên đính hôn trước. Đợi đến khi đủ tuổi rồi hẵng kết hôn.
Lý do này ngược lại rất quang minh chính đại. Tuy nhiên hai người xảy ra chuyện thế này, cũng không thể có đạo lí chưa kết hôn đã ngủ chung một phòng.
Hứa Kiến Hải nghe chuyện này xong, vẫn là có chút không bằng lòng: "Vậy Lỗi Tử thì làm thế nào?" Khi gã ta đến đã tính toán xong rồi, bên phía con gái gã ta cũng đã sắp xếp xong. Công việc của Lỗi Tử cũng phải sắp xếp, sau này gã ta không cần phải lo lắng gì nữa.
Về phần chuyện mất mặt… Dù sao trong nhà cũng có hai phần tử xấu, bây giờ lại thêm cô con gái thế này, chỉ là mất mặt thêm mà thôi.
Hứa Kiến Sinh nghe thấy lời của gã ta, không phản ứng, chỉ nhìn Hứa Linh đang ngồi xổm ở ngoài.
Cô nhóc còn nhỏ, không hề biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
"Đợi tôi đến tuổi nghỉ hưu rồi bàn tiếp. Những đứa trẻ khác đều đang đi học trong thành phố, không thể để Tiểu Linh không được đi học được."
"Anh, vậy còn phải đợi bao lâu nữa." Hứa Kiến Hải không tán thành nói.
"Bao lâu cũng phải đợi." Hứa Kiến Sinh nói với giọng nặng nề, đứng dậy, đi ra ngoài.
Lý Tĩnh nhìn hắn ta rời đi, cũng vội vàng đi theo, lo sợ Hứa Kiến Hải lại phát điên đánh cô ta.
Hứa Hồng run lẩy bẩy nhìn cha chị ta: "Cha, chuyện này phải làm thế nào, con làm thế nào đây?" Tuy rằng Lưu Hồng Quân đã đồng ý chuyện này, nhưng sau này Lưu Hồng Quân chắc chắn sẽ xem thường chị ta. Hơn nữa chị ta vẫn muốn hỏi anh Tùng, tại sao lại lừa gạt chị ta. Chị ta phải làm cho rõ.
Chị ta phải làm sao?
Hứa Kiến Hải hung dữ trợn mắt nhìn chị ta, nắm chặt nắm đấm, lại không nỡ đánh chị ta.
Đây là con gái của mình, có mất mặt thế nào thì vẫn là con gái mình. Nhưng sao có thể phạm phải sai lầm thế này chứ. "Sao mày, sao mày có thể làm ra chuyện này?"
Nhìn dáng vẻ tức giận của Hứa Kiến Hải, Hứa Hồng bị dọa không nhẹ. "Mẹ con không phải nói rồi sao, phải tìm người tốt, phải làm người bề trên." Anh Tùng chính là người tốt nhất mà chị ta từng gặp, chị ta chỉ muốn theo anh Tùng mà thôi.
Tại sao cùng một chuyện, Hứa Mai Tử thành công, còn chị ta lại khiến nó ra nông nỗi này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận