Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 192

Giờ đã hỏng như thế này, mấy người tính sao. Đây là thứ có tiền cũng không mua được đấy. Các người làm hỏng thành thế này rồi. Tôi muốn hỏi nhà ông Hứa mấy người đang định như thế nào đấy?"
"Nhỏ Hai là người của nhà chúng tôi, đồ nó mua cũng là của nhà chúng tôi, hỏng thì hỏng thôi, nhà bọn tôi không cần đền." Bà Hứa tái mét mặt mày nói.
Trong lòng thì tức giận muốn chết mất, con nhóc chết tiệt đó mua thứ đắt như vậy cho con cái nhà người ta, mà không mua cho em trai mình, quả đúng là không có chút lương tâm này.
Tống Quế Hoa nghe vậy thì lập tức vui cười, hỏi những người bên cạnh tới xem chuyện vui: "Mọi người nghe xem, đúng thật là không biết xấu hổ. Ban đầu không quan tâm sống chết của hai chị em Nam Nam. bây giờ còn có mặt mũi nói đồ Nam Nam mua là của gia đình bọn họ đấy. Nếu thật sự phải tính như vậy thì đồ vật mấy người lấy của Nam Nam phải bị xét sử công khai đấy. Đúng thật sự là thượng bất chính, hạ tắc loạn, già thì trộm đồ, nhỏ thì cướp đồ, Nam Nam khi đó chuyển hộ khẩu là đúng mà. ".
Những người dân thôn đang vây xem náo nhiệt nghe thấy lời này cũng phải nhịn cười. Không phải thế sao, nhà ông Hứa này cũng tệ thật đấy.
Trương Thúy Cầm chạy ra khỏi phòng, chống nạnh tỏ vẻ muốn đánh nhau.
Tống Quế Hoa không sợ cô ta: "Làm sao, không có lý thì muốn đánh nhau à. Còn tưởng nhà chúng tôi sợ à. Nhưng Trương Thúy Cầm à, đừng nói tôi không nhắc trước cô, tôi đánh lộn cũng không sao, nhưng cô thì không được đâu. Cô vẫn còn là người đang cải tạo lao động đấy, bây giờ đã bắt đầu gây chuyện rồi thì đại hội đầu năm lại phải tìm cô để đi học tập đấy."
Nghe đến hội nghị, khí thế của Trương Cẩn Ngôn lập tức xìu xuống, vừa tức vừa không dám phát tác, quay đầu nhìn bà Hứa: "Mẹ..."
Bà Hứa thấy cô ta không làm được gì thì đã thế này, lập tức thấy tức giận không có chỗ trút. Lấy gậy quất một cây: "Cút về đi, thứ mất mặt."
Bà Trần nhân cơ hội nói: "Sao, rốt cuộc mấy người đền thế nào đây, hay là không đền, không thì bọn tôi đi tìm mấy cán bộ hỏi cướp đồ thì có tội danh gì đấy."
"Chút chuyện nhỏ, không cần mời người tới đâu." Ông Hứa cầm điếu thuốc từ trong phòng đi ra.
"Coi như là người biết lý lẽ đi ra rồi. Chú Lục, anh xem đền hay không đền, chúng ta cũng không cần nhiều, dù sao cái này đi về tự chúng tôi vá lại, chấp góp cũng có thể dùng được. Đền cho hai đồng đi."
"Hai đồng cái gì chứ, sao bà không đi cướp đi." Bà Hứa lập tức bùng nổ.
Bà Trần nói: "Tôi còn thấy ít đấy, Nam Nam nói rồi, chiếc cặp sách này mua về từ thành phố lớn, một cái sáu đồng, các người thấy tốn mười hai đồng tiền mua lại, hay là đền bù thiệt hại hai đồng cho chúng tôi."
"Bà nội, chúng ta mua đi, mua về đi." Từ Lôi ở bên cạnh hét lên.
Từ Long cũng kéo Lưu Xảo: "Mẹ, con muốn có cặp sách."
"Câm miệng cho ông." Ông Hứa hét lên, ông ta vừa lên tiếng thì những khác lập tức không dám hé răng nữa.
Ông ta lấy ra hai đồng từ trong túi, đưa cho bà Trần: "Thế là thanh toán xong."
Bà Trần hừ nói: "Chúng tôi cũng không phải là những người vô lý. Lần sau đừng làm như vậy nữa, thấy người ta có đồ tốt thì cướp, sau này ai trong thôn chúng ta còn dám lắc lư trước mặt bọn nó chứ. Đã là mấy thằng nhóc nhơ nhỡ sắp trưởng thành rồi mà còn ẩu tả nữa vậy, đừng có mà gieo họa cho thôn họ Hứa chúng ta."
Bà Trần vừa nói xong thì thẳng lửng dắt con trai, con dâu và cả hai cháu trai đi về nhà.
Sau khi mấy người rời đi, bà Hứa mới nhớ ra vẫn còn chưa tính sổ với bọn họ về chuyện vết thương trên mặt cháu trai nhà mình.
"Tôi phải bắt bọn họ bồi thường tiền thuốc." Bà Hứa định định hét giá đòi tiền. Muốn đòi nhân đôi hai đồng lên, tuyệt đối không cho cái nhà trước đó được ăn tết yên lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận