Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 627

"Anh Lâm, hiện nay những kỹ thuật nào còn thiếu ở trong nước vậy anh?"
Lâm Thanh Bách khẽ thở dài, vòng tay qua ôm eo cô: "Nam Nam, anh không biết những thứ đó đến từ đâu. Nhưng anh không muốn em mạo hiểm để lấy những thứ đó. Lần này thành công có thể là nhờ gặp may, nhưng lần sau sẽ không được như thế này."
"Không đâu, thật đó!"
"Bây giờ nước ta cũng có được một vài kỹ thuật, nhưng vật liệu lại thiếu hụt. Có một số thứ không có được nguyên liệu tương ứng nên đồ tạo ra không thể sử dụng được."
Hứa Nam Nam nghe hiểu. Chẳng hạn như một con dao, nếu sắt thép không đủ tốt thì con dao đó sẽ sử dụng chẳng được bao lần. Lại ví dụ như một số vỏ ngoài trên máy bay cần phải được làm từ các vật liệu khác nhau vì chúng phải vận hành trên không trung.
Có vẻ như còn thiếu khá nhiều.
Hứa Nam Nam nghĩ có lẽ tiền trong tài khoản của mình không đủ. Chỉ những tư liệu trong các lĩnh vực này thôi là cô đã thiếu hụt một khoản rất lớn. Cô còn định đợi có thời cơ thích hợp sẽ mua những tài liệu về sản xuất thông tin liên lạc nữa. "Anh Lâm, nếu cần dùng đồ cổ để đổi thì bên trên có tỏ ý gì không?"
"Lúc cần thiết thì đương nhiên sẽ cung cấp cho em. Nhưng tạm thời khoan dùng. Phải rồi, bên trên cũng không truy cứu chuyện em sưu tầm đồ cổ nữa."
Lúc Lâm Thanh Bách nói tạm thời không thể dùng thì Hứa Nam Nam còn thấy có chút khó chịu. Nhưng lại nghe sẽ không truy cứu chuyện trước đó của cô nữa, cũng tức là không còn tai họa ngầm nào về những hành động cô làm trước đây nữa. Thế là mắt Hứa Nam Nam sáng lên, cô vùi vào cổ anh nói: "Vậy em có được đi thu thập nữa không?" Cô cũng muốn làm cáo mượn oai hùm…
"Không cần em làm, anh sẽ sắp xếp người đi." Lâm Thanh Bách nói.
Hứa Nam Nam nghe thấy sau này mình sẽ được có thu nhập, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Thật ra sau khi lấy ra tài liệu đầu tiên đó, cô còn nghĩ đến khi tài khoản không còn tiền thì cô sẽ không quan tâm nữa. Nhưng có một số chuyện một khi đã làm thì không thể dừng lại được. Trước kia cô sống cuộc sống bé nhỏ đơn giản được chăng hay chớ của riêng mình, ăn no uống đầy sống tốt thì thấy ổn rồi. Nhưng sau này, khi cô tiếp xúc với nhiều người hơn, trải nghiệm nhiều thứ hơn và từ đó cô cũng muốn làm nhiều thứ hơn. Cô yêu đất nước này, cũng muốn tương lai lãnh thổ mình có thể trở nên lớn mạnh. Và cô cũng ý thức được rằng có vẻ như cô cũng có thể làm được vài điều gì đó để cống hiến.
Ở đằng xa, có một người nào đó đang đứng trong tối nhìn chằm chằm hai người họ vừa đi dọc bờ sông vừa thân mật với nhau đến mức phải đỏ bừng mặt. Hai người này sao không thấy làm việc nghiêm chỉnh gì cả vậy. Kiểu người yêu đương nhăng nhít thế này thật sự có thể làm được chuyện lớn như vậy sao?
Các lãnh đạo ở bên trên hẳn không lầm đâu chứ.
Có được tin tức mà Lâm Thanh Bách mang về, Hứa Nam Nam cũng yên tâm hơn nhiều. Có điều, bây giờ có người theo dõi nên cô cũng không thể thoải mái như lúc trước được, phải cẩn thận hơn nữa. Ban ngày cô làm việc ở mỏ và làm học tập. Buổi chiều tan làm, lúc đi cùng với Lâm Thanh Bách hai người cũng không nói về những chủ đề ấy, mà chỉ tản bộ quanh thị trấn, giống như nhiều đôi trẻ yêu nhau khác.
Thậm chí Hứa Nam Nam còn đang nghĩ, cái người theo dõi cô kia giờ đang có tâm trạng như thế nào. Nếu như đổi lại là cô cả ngày phải nhìn những việc buồn chán như vậy thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Vậy mới nói, có những việc người bình thường không thể làm được.
Cuối cùng cũng tới giờ hẹn với Cổ Lỗ Sĩ, Hứa Nam Nam đã về nhà từ sớm, nằm trên giường nhắm mắt lại đi vào cửa hàng Taobao. Cổ Lỗ Sĩ rất đúng giờ, đến giờ hẹn đã gửi tin nhắn qua rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận