Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 87

Hứa Căn Sinh và Tống Quế Hoa nghe thấy những lời này thì liên tục cau mày.
Đây là những lời của người lớn nói sao. Bọn trẻ rời đi cả một đêm, người trong nhà không lo lắng, trở về còn bị trách mắng. Nếu như đứa trẻ thật sự muốn trở về, chẳng phải cũng bị dọa đến nỗi bỏ đi sao?
Hứa căn Sinh ho khụ khụ: “Chú à, không phải là Nam Nam muốn trở về, mà là có chuyện khác muốn bàn bạc với chú.”
“Chẳng có gì phải bàn bạc cả, dù sao thì hai con nhỏ này bỏ đi rồi, chúng không phải là người nhà họ Hứa chúng tôi nữa, chuyện gì tôi cũng mặc kệ.” Ông Hứa chống nạnh nói.
Hứa Căn Sinh khó xử nói: “Nhưng chuyện này nhất định phải bàn bạc, tôi thấy vẫn nên để Lưu Xảo nói đi.” Hắn ta cũng không muốn nói chuyện với bà Hứa, quá phí sức.
Lưu Xảo không muốn chõ mũi vào chuyện này, nhưng bị Hứa Căn Sinh gọi tên, cô ta cũng chỉ có thể căng da đầu nói ra chuyện chuyển hộ khẩu đã bàn ở ngoài đồng trước đó.
Vừa nghe đến chuyển hộ khẩu, ông Hứa trực tiếp nổi giận, quăng cái cuốc xuống đất.
“Tôi không đồng ý, nhà họ Hứa vẫn chưa đến nông nỗi này.”
Mặt bà Hứa cũng đỏ rần lên. “Tôi đã sớm nói rồi mà, con nhỏ này đúng là đồ vô ơn. Nhà chúng ta nuôi ăn nuôi uống, nuôi nó lớn như vậy, nay có thể làm việc rồi thì liền muốn đi hầu hạ nhà người khác. Thật đúng là tạo nghiệp mà.”
Nhìn thấy dáng vẻ gào khóc khan của bà Hứa, Hứa Nam Nam mỉm cười. “Bà nội, trước kia không phải bà nói trong nhà nuôi cháu quá khổ, muốn đưa cháu đến nhà người khác nuôi sao. Trước đó cháu không đồng ý, bây giờ tự cháu bằng lòng, cháu bằng lòng chuyển đến nhà thím Quế Hoa, sau này trong nhà cũng không cần nuôi nữa.”
Tống Quế Hoa cũng vội nói: “Đúng vậy đó, Nam Nam bằng lòng đi đến nhà chúng tôi, nhà các người cũng không muốn nuôi, chi bằng cứ chuyển đến nhà tôi cho rồi.”
“Quế Hoa cô hay lắm, bình thường tôi cũng không đối xử tệ bạc với cô, thế mà cô lại có suy nghĩ này. Nhà chúng tôi khó khăn lắm mới nuôi lớn một đứa con gái, cô liền muốn đưa đến nhà cô để hầu hạ cả nhà cô, không có chuyện tốt như vậy đâu!”
Bà Hứa nổi giận nói.
Tống Quế Hoa lập tức phát sầu, cô ấy hoàn toàn không có suy nghĩ để hai chị em Hứa Nam Nam hầu hạ người ta. Thật đúng là vô cùng oan uổng.
Cô ấy vội nhìn Hứa Nam Nam: “Nam Nam, thím không có ý nghĩ này đâu.” Đừng để tấm lòng tốt của cô, bị người ta cho là có ý đồ xấu khác.
Hứa Nam Nam nói: “Thím à, cháu tin thím không có suy nghĩ đó. Trong thôn này, thím là một trong những người đối xử tốt với con và Tiểu Mãn nhất.”
“Con nhỏ chết tiệt này, mày ăn cơm nhà tao lớn lên, còn nói nhà người khác tốt. Mày đúng là đồ vô ơn.”
Ông Hứa cũng ở một bên xanh mặt không nói chuyện, hiển nhiên rất không đồng ý với chuyện này.
Hứa Nam Nam nói: “Nói như vậy, mọi người không đồng ý để con đi?”
“Không đồng ý!” Bà Hứa cắn răng nói.
Người thì có thể đi, nhưng hộ khẩu thì không thể. Đây là suy nghĩ trong lòng bà Hứa. Lúc đầu quả thật bà ta muốn đưa Hứa Nam Nam đi, nhưng mà lần đó người ta đã đưa không ít đồ tốt. Còn lần này thì sao, chỉ chuyển hộ khẩu, chẳng phải là đưa không đứa con gái lớn cho nhà người ta sao. Hơn nữa bây giờ Tiểu Mãn cũng có thể làm việc, cả hai người lao động đấy.
Có thằng ngốc mới đồng ý.
Hứa Nam Nam mím môi, đang muốn bàn điều kiện với bà Hứa, Lưu Xảo đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, chúng ta về phòng nghỉ ngơi, đừng nóng giận hại cơ thể.” Lại quay đầu nhìn mấy người Hứa Căn Sinh: “Các người đợi một chút, tôi về nói chuyện với mẹ tôi.”
Nói rồi liền kéo tay bà Hứa đi vào phòng.
Đương nhiên là bà Hứa không bằng lòng, nhưng ngày thường bà ta cũng thích đứa con dâu thứ ba này, cũng biết cô ta là người thông minh trong nhà, nên miễn cưỡng đi theo vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận