Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 715

Chu Phương cảm động đến cay mũi. Mấy lần xém bật khóc, toàn bị Hứa Nam Nam nói lại. "Đang ở cữ không được khóc."
"Nam Nam, em đối xử với chị thật tốt, chị không biết phải nói như thế nào nữa." Chị ấy lấy tay dụi dụi mắt, cảm thấy khi hoạn nạn mới thấy được chân tình. Vẫn là Nam Nam đối xử tốt với chị ấy.
"Thôi, chúng ta lại còn nói những lời khách sáo vậy để làm gì cơ chứ?" Hứa Nam Nam cười, rồi lại đi qua nựng em bé.
Bác sĩ Từ qua đây để xem em bé, cười nói: "Tính tình đồng chí Vu tốt thật đấy, ngày nào cũng đến đây."
"Chỉ là giúp một tay thôi mà." Hứa Nam Nam cười nói.
"Cô làm xong việc ở đây cũng nhanh chóng về đi, người yêu của cô đang đợi ở dưới kìa." Bác sĩ Từ cười cười, không làm phiền bọn họ nữa, lại đi ra ngoài.
Nghe Lâm Thanh Bách đã đến, Hứa Nam Nam cũng không ở đây nữa. Giúp em bé quấn khăn xong thì bế đặt bên cạnh Chu Phương, dặn chị ấy chiều tối sẽ đến lần nữa, rồi mới xuống dưới gặp Lâm Thanh Bách.
Dạo này tuyết rơi lớn, không nên để lạnh.
Ra khỏi cửa, Hứa Nam Nam nhìn thấy Lâm Thanh Bách đẩy xe đợi ở ngoài, chau mày nói: "Anh đến đây làm gì vậy, không phải nói bận sao?"
"Anh không yên tâm để em một mình nên qua đây đón em." Lâm Thanh Bách cười cười nhìn cô sưởi ấm tay cho mình, lúc chạm vào đôi tay ấm áp của cô thì anh thu tay lại.
"Anh không lạnh à." Hứa Nam Nam trợn mắt.
"Đừng để em lạnh theo. Anh không sợ lạnh. Chúng ta về thôi."
Hứa Nam Nam không chịu, vẫn cứ nắm lấy tay của anh, chà thật mạnh rồi lại hà hơi vào. Đợi sau khi tay anh trở nên ấm hơn thì mới buông ra, đeo lại găng tay da vào tay anh.
Lâm Thanh Bách thấy cô nghiêm túc như vậy, xém chút nữa là không nhịn được muốn hôn một cái. Tại sao lại có thể làm cho người ta thích như vậy cơ chứ.
"Về nhà hay là về hầm mỏ?"
"Về hầm mỏ, còn phải đi làm mà." Hứa Nam Nam nhanh chóng ngồi lên xe.
Lâm Thanh Bách cười rồi leo lên xe, chậm rãi đạp. "Có gió lạnh, em dựa vào lưng anh nhé."
"Biết rồi mà."
Đợi hai người rời khỏi thì người mặc áo khoác trắng đứng từ trên cửa sổ mới rời đi.
Hứa Nam Nam vừa vào tới phòng làm việc thì mọi người hỏi thăm tình hình của Chu Phương.
Đang nói chuyện thì bỗng có người tìm gặp Hứa Nam Nam. Hứa Nam Nam thấy người đứng trước cửa là Lý Tĩnh. Mọi người nhìn về phía Lý Tĩnh, ai cũng không muốn nói gì.
Lý Tĩnh cười nói: "Nam Nam, mẹ gặp con có chút chuyện, con xem có tiện không?"
Hứa Nam Nam thẳng thắn nói: "Tôi đang đi làm, không tiện."
"Chỉ một lúc thôi, được không?" Bà ta cười lấy lòng.
"Giờ làm việc, không tiện." Hứa Nam Nam không muốn ầm ĩ khó coi trước mặt những đồng nghiệp ở ủy ban mỏ, nên nhịn không phát cáu.
Cô bây giờ nhìn cũng không muốn nhìn Lý Tĩnh một cái.
Thấy Hứa Nam Nam như vậy, nét mặt Lý Tĩnh có chút không giữ được nữa. Đang định nói cái gì đó thì Lưu Song Song nói: "Bà còn không mau đi tôi sẽ gọi người đến đó. Chưa từng thấy người nào tự tiện đến chỗ làm việc của người ta để làm phiền người khác như bà cả."
"Đúng đó, bà còn không đi thì chúng tôi sẽ kêu người đến." Mọi người trong ủy bản mỏ đều biết chuyện trong gia đình của Hứa Nam Nam. Còn làm khó Hứa Nam Nam không biết bao nhiêu lần. Nhất là lúc bà ta không muốn về quê để chăm sóc mẹ chồng nên bắt con gái nhỏ về. Bà ta làm ra loại chuyện như vậy, khiến cho không ít người không nhìn nổi.
Trong nhà nếu khổ cực thì cả gia đình cùng nhau chịu khổ, chưa từng thấy người mẹ nào để con cái phải chịu khổ còn mình thì hưởng phúc một mình như vậy cả.
Lý Tĩnh thấy tình hình như vậy cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa, chỉ cảm thấy không có cách nào để có thể bàn giao lại với Hứa Mai Tử.
Người yêu của Hứa Mai Tử cũng không tệ, còn là đến từ tỉnh lỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận