Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 122

“Sau này nhỏ Hai và nhỏ Tư thì không phải là người nhà chúng ta, sau này anh hãy mặc kệ sự sống chết của chúng.” Hứa Kiến Hải nói.
“Đúng, không được để ý đến chúng.” Hứa Kiến Bình phụ họa, anh ta mặc kệ chuyện khác, dù sao hai đứa bé này không hiểu chuyện, hại người già thì không cần chúng nữa. Nếu con nhà anh ta làm ra chuyện này, anh ta đã sớm đánh chết, tránh giữ lại gieo họa cho người khác.
Hứa Kiến Sinh do dự, thấy hai anh em như vậy thì khẽ cắn răng: “Được, anh mặc kệ chúng.”
Ông Hứa nói: “Kiến Sinh, con cũng thấy lần này Thúy Cầm và mẹ con chịu khổ. Sau này con về hưu, công việc này phải đưa cho Lỗi Tử.”
Hứa Lỗi là cháu đích tôn của nhà họ Hứa.
Lưu Xảo ở bên cạnh nghe vậy, bát trong tay hơi nghiêng, thiếu chút nữa không cầm chặt.
Hứa Kiến Sinh nghe thấy vậy thì do dự, mặc dù anh ta không để ý nhỏ Hai và nhỏ Tư, nhưng trong nhà vẫn còn một đứa con nữa.
Hứa Kiến Hải thấy hắn ta do dự, mặt đỏ lên: “Cha, thôi, người ta còn phải giữ lại con gái nhà mình. Anh ấy nói bây giờ mặc kệ nhỏ Hai và nhỏ Tư, chờ cha và mẹ mất rồi, anh ấy thật sự có thể bỏ mặc con gái sao? Chắc chắn về sau công việc này cũng sẽ để dành cho nhỏ Hai và nhỏ Tư.”
Nghe thấy vậy, bà cụ trên giường lập tức kích động đến mức cơ thể co quắp: “Mẹ, mẹ không đồng ý, mẹ chết luôn cho rồi.”
Nhìn bà cụ đã bắt đầu run rẩy, Hứa Kiến Sinh lập tức luống cuống, quỳ đi tới: “Mẹ, mẹ đừng nôn nóng, con đồng ý, sau này con giao công việc cho Lỗi Tử.”
Lúc này Bà Hứa mới nắm chặt tay của hắn ta: “Còn hộ khẩu, sau này nếu Lý Tĩnh chuyển hộ khẩu vào thành phố, hộ khẩu con cái của hai em trai con cũng phải chuyển, phải chuyển cho chúng trước.”
“Được, con đồng ý hết.” Hứa Kiến Sinh cảm thấy việc hộ khẩu của Lý Tĩnh cũng không có hy vọng, đương nhiên đồng ý cũng được.
“Con phải nhớ kỹ, bằng không sau này mẹ chết cũng không nhắm mắt, là bị con ép chết. Kiến Sinh à, con cũng đừng làm đứa con bất hiếu, bằng không sau này sẽ bị báo ứng.” Bà cụ cắn chặc răng nói.
“Vâng!” Hứa Kiến Sinh mím chặt môi, hốc mắt đỏ bừng.
Hứa Kiến Sinh gật đầu, lúc này bà Hứa mới ôm đầu con trai đau khổ khóc: “Con à, số mẹ khổ quá !”
Lưu Xảo nắm chặt bát, đứng bên cạnh nhìn bà cụ và Hứa Kiến Sinh khóc, cô ta cắn môi, kéo chồng Hứa Kiến Bình ra ngoài.
Hứa Kiến Bình vừa lau nước mắt, vừa đi ra ngoài: “Em kéo anh ra đây làm gì, mẹ còn ở trong phòng, anh phải ở bên cạnh mẹ.”
“Ở bên gì chứ, nhiều người như vậy, thêm anh cũng không nhiều, thiếu anh cũng không ít.” Lưu Xảo thay đổi hình tượng dịu dàng bình thường, giọng điệu có hơi gay gắt.
Nghe thấy vậy, Hứa Kiến Bình không vui: “Em có thái độ gì vậy, anh ở bên mẹ thì sao? Ban đầu mẹ khổ cực nuôi anh lớn lên.”
“Anh lo cho bản thân anh, lại không lo cho con trai anh?” Lưu Xảo nói đến chuyện này, bản thân lại giận dỗi khóc trước. Cô ta ở nhà họ Hứa nhiều năm, cẩn thận phục vụ cha mẹ chồng, lúc nào cũng tận tâm tận lực. Kết quả cứ có lợi, thì hai người già lại nghĩ đến đứa con trai ngu ngốc của Trương Thúy Cầm đầu tiên.
Cũng bởi vì con trai của cô ta sinh sau nên thiên vị, cô ta nghĩ như thế nào cũng không cam lòng.
Hứa Kiến Bình không nghĩ nhiều như vậy, cau mày nói: “Không phải Long Long đang rất ổn, đi học trong thành phố sao?”
“Đi học thì thế nào, nếu không có công việc tốt, cuộc sống sau này sẽ ra sao? Vừa nãy anh không nghe cha nói sao, bảo anh cả đưa công việc cho Lỗi Tử, sau này Long Long của chúng ta làm gì, sao anh không lo lắng chứ?” Lưu Xảo lau nước mắt, con trai nhà mình nên mình hiểu, khác với con gái Mai Tử, đứa con trai này không thích đi học, tính tình cũng nóng nảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận