Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 350

"Ả Ngô Tinh lần này đúng là ác giả ác báo. Hết lần này đến lần khác, nghĩ mọi người đều dễ bắt nạt chắc."
Lúc ăn cơm ở nhà ăn, Chu Phương nói đầy kích động.
Hứa Nam Nam đang ăn cơm, nói: "Gieo nhân nào gặt quả nấy."
Nếu Ngô Tinh không phải cứ bám riết cô không chịu buông, chạy đi tố cáo cô, cô muốn đối phó Ngô Tinh còn phải nghĩ biện pháp đấy. Nhưng lần này Ngô Tinh dám tùy tiện tố cáo cô, có lẽ cũng bởi vì lần trước hại cô mà cô mà cô làm không phản kích chút nào. Cho nên Ngô Tinh nghĩ cô chỉ biết chịu đựng, sẽ không phản kích. Nghĩ rằng cho dù tố cáo không thành công thì cũng phá hủy được thanh danh của cô.
Người mà, chính là luôn thích bắt nạt kẻ yếu như thế.
"Loảng xoảng." Ba người đang ăn cơm, một đĩa bánh ngô được đặt đến trước mặt bọn họ, trên đĩa còn có chút thịt, đây chính là món mặn và món chính tốt nhất của nhà ăn ngày hôm nay.
Hứa Nam Nam ngẩng đầu lên nhìn, Tương Lệ Lệ phụng phịu đứng bên cạnh. Cái đĩa kia chính là do cô ta ném tới.
Chu Phương như gặp được kẻ thù: "Làm cái gì đấy?"
Tương Lệ Lệ mím môi, trên mặt vẫn là vẻ mặt như cả thế giới đều nợ tiền cô ta: "Cho mấy người ăn đấy. Chuyện của con đê tiện Ngô Tinh kia coi như là thiếu nợ mấy cô." Sau khi biết Trương Lượng và Ngô Tinh vụng trộm với nhau, cô ta tức muốn chết, đánh thứ đê tiện kia đánh một trận, cuối cùng người ta chị bị thương nhẹ, cô ta thì lại bị xử phạt, còn suýt nữa thì bị đuổi việc. Về sau người nhà cảnh cáo cô ta không được làm loạn nữa, nên trong lòng vẫn luôn khó chịu nhưng chỉ có thể nín nhịn. Lúc biết được chuyện hôm nay, cục tức trong lòng cô ta cuối cùng cũng được nuốt xuống.
Hứa Nam Nam nhìn mấy thứ trên bàn, rồi lại nhìn cô ta: "Cô đừng hiểu lầm, chuyện này tôi làm không phải vì cô, mà là để bảo vệ danh dự của chính mình. Chuyện của Ngô Tinh cũng là do lãnh đạo hầm mỏ xử phạt, cô nên đi cảm ơn bọn họ ấy."
Cô tỏ có chút xíu ý tốt thôi mà tôi đã tiếp nhận thì dễ dàng quá. Cũng không phải chỉ có cô ta nhỏ nhen thôi đâu. Hứa Nam Nam thầm hừ một tiếng.
Có lẽ không hề nghĩ đến Hứa Nam Nam lại xảo trá như vậy, trong lòng Tương Lệ Lệ lại bắt đầu khó chịu. Nhẫn nhịn, vẫn phải nhịn xuống. Hứa Nam Nam mặc dù đặc biệt đáng ghét, nhưng nếu so với ả đê tiện Ngô Tinh kia thì cô vẫn tốt hơn nhiều.
"Dù sao chính là tặng cho mấy người. Tôi không muốn nợ cô cái gì hết." Cô ta hừ mạnh một tiếng rồi lại mang theo vẻ mặt cau có đó rời đi.
Chu Phương nhìn Hứa Nam Nam: "Thứ này làm sao đây?"
Hứa Nam Nam cầm lấy một cái bánh ngô: "Ăn đi, người ta đã mang đến tận nơi tặng rồi, không ăn thì lại thành chúng ta nhỏ nhen."
Chu Phương bật cười: "Nói cứ như em là người hào phóng lắm ấy."
Lý Vĩ Minh ở bên cạnh ngơ ngác nhìn cảnh này, cảm giác phụ nữ quả nhiên rất đáng sợ.
Hứa Nam Nam cảm thấy chuyện của Ngô Tinh coi như đã xong xuôi rồi. Kết quả vừa ăn cơm xong, còn chưa kịp đến văn phòng đã thấy bên cửa hầm mỏ đang ầm ĩ.
Hóa ra là mẹ của Ngô Tinh mang theo em trai em gái của cô ta cùng nhau nâng cha và bà nội đang bệnh tật đến hầm mỏ.
Mẹ Ngô Tinh đang ra sức gào khóc trước cửa hầm mỏ: "Làm ơn hãy rủ lòng thương với gia đình chúng tôi với, đứa nhỏ thất nghiệp, cả gia đình tôi biết làm sao sống đây, hãy thương xót cho chúng tôi với."
Bà của Ngô Tinh cũng nước mắt giàn giụa, nói chuyện cũng không rõ ràng lắm, cứ nằm đó khóc.
Chỉ có cha của Ngô Tinh là mặt vô cảm.
"Tình Tử nhà chúng tôi là một đứa bé hiếu thuận, cho tới giờ đều không nỡ ăn nhiều hơn một miếng cơm, chỉ để hiếu thuận người nhà. Nhà chúng tôi nghèo không có tiền, đều phải sống dựa vào đứa bé này. Nếu bị thất nghiệp thì cả nhà chúng tôi biết sống sao đây. Hãy thương xót cho gia đình chúng tôi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận