Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 148

Tương Lệ Lệ cười: “Vậy thì đúng rồi, người ta làm cha vốn không thích đứa con gái này. Anh còn sợ gì? Em cũng không tin, cô ta có thể ở mãi trong mỏ. Chờ cô ta đi, thì để Hiểu Mai tới.”
Trương Lượng vẫn hơi căng thẳng: “Anh vẫn cảm thấy không ổn lắm, người ta đã tới rồi, hơn nữa còn rất đáng thương...”
“Rốt cuộc anh làm sao vậy, không muốn kết hôn nữa đúng không? Không muốn kết hôn thì nói sớm, người muốn cưới em còn nhiều lắm. Hừ, đừng tưởng em không biết, có phải em gái của anh lại ồn ào không muốn đi làm không? Nó cho rằng nó là ai, cô chủ nhà giàu chắc? Đã bao nhiêu tuổi rồi còn để người nhà nuôi? Đọc nhiều sách làm gì? Em không đi học không phải vẫn kiếm tiền nuôi gia đình.”
Nghe cô ta trách mắng em gái mình, Trương Lượng có hơi khó chịu, nhưng không dám nói một câu. Chỉ có thể mong Hứa Nam Nam đừng bị Tương Lệ Lệ đuổi đi, như vậy em gái của anh ta không cần đến mỏ làm việc.
Tương Lệ Lệ mặc kệ Trương Lượng nghĩ thế nào, trong lòng đã quyết định khiến Hứa Nam Nam không thể sống tiếp ở đây. Một nhân viên tạm thời mà thôi, không ở nổi nữa thì đi ngay, ai giữ cô lại.
Lúc Hứa Nam Nam về mỏ, trời đã sắp tối.
Biết sau này mình không có thời gian bên cạnh Tiểu Mãn, nên hôm nay đi dạo thoải mái, còn dẫn Tiểu Mãn ăn một bữa cơm rang thịt heo trong tiệm cơm ở bên ngoài.
Lúc về ký túc xá, bên trong đã có người.
Chu Phương cũng ở bên trong, đang gấp quần áo. Thấy Hứa Nam Nam trở về, chị ấy cười chào hỏi: “Lúc chị ăn cơm kiểu gì cũng không thấy hai em, còn tưởng hai em ăn từ sớm rồi.”
“Em và Tiểu Mãn ra ngoài mua đồ.” Hứa Nam Nam dắt Tiểu Mãn vào ký túc xá, len lén đánh giá một người khác.
Hứa Nam Nam từng gặp Tương Lệ Lệ, biết người này không phải Tương Lệ Lệ. Là chiếc giường sát bên cạnh cô, để đầu học sinh, gương mặt bình thường, có hơi xanh xao.
“Đây là Ngô Tình, cũng ở ký túc xá của chúng ta.” Chu Phương đứng dậy giới thiệu với người ta: “Ngô Tình, đây là Nam Nam, sau này các em phải chung sống hòa thuận.”
Ngô Tình quan sát Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn, sau đó nở nụ cười: “Chào hai người.”
Xem ra là một người dễ sống chung, Hứa Nam Nam vui mừng, cũng cười nói: “Em tên là Hứa Nam Nam, đây là em gái em, Tiểu Mãn.”
Chu Phương cười nói: “Chắc các em xấp xỉ nhau, chị nhớ Ngô Tình cũng mới mười sáu.”
Ngô Tình gật đầu, lại hỏi Hứa Nam Nam: “Cậu làm việc ở đâu?”
“Em làm nhân viên tạm thời ở nhà ăn.” Hứa Nam Nam thoải mái nói.
Ngô Tình nghe vậy, cười càng chân thành: “Tớ làm ở bộ sản xuất trên mỏ, là người học việc, sau này có cơ hội sẽ chuyển chính thức.”
Bộ sản xuất, hình như là nơi Hứa Kiến Sinh quản lý.
Hứa Nam Nam gật đầu, cười nói: “Vậy thì rất tốt.”
Ba người hẹn nhau đi lấy nước nóng về, tùy tiện rửa mặt thì chuẩn bị ngủ. Đợi lên giường, Tương Lệ Lệ mới trở về, đẩy cửa ra, cố ý liếc nhìn phương hướng của Hứa Nam Nam, ánh mắt mang theo chút khinh bỉ, cô ta cố ý làm chậu kêu vang vang.
Chu Phương đang bện đuôi sam, nghe thấy âm thanh, cau mày nhìn cô ta: “Sao thế, hơn nửa đêm không chê ồn ào à?”
“Ai bảo ở đây nhiều người, không ồn ào mới không bình thường.” Tương Lệ Lệ bĩu môi nói, đôi mắt nhìn chằm chằm giường của Hứa Nam Nam, rõ ràng cho thấy nhắm vào Hứa Nam Nam.
Hứa Tiểu Mãn hơi sợ hãi, Hứa Nam Nam ôm cô bé xoay người qua, không nhìn Tương Lệ Lệ. Cô không sợ Tương Lệ Lệ, cũng không muốn vừa đến đã gây chuyện. Người ta cũng không chỉ mặt gọi tên, nếu cô ầm ĩ thì chính là cô sai.
Chu Phương cũng không nhìn nổi, đứng lên giậm chân: “Chê ồn ào thì đi tìm bộ hậu cần đi, đừng ầm ĩ ở ký túc xá, cô không ngủ nhưng người khác còn phải ngủ.”
Tương Lệ Lệ biết cô của Chu Phương là chủ nhiệm hội liên hợp phụ nữ, cũng không muốn cãi nhau với cô. Thấy Hứa Nam Nam không phản ứng, cảm thấy hơi tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận